"Cậu đưa nhẫn cho tớ làm gì?"
Cố Vãn Vãn nhìn chiếc nhẫn màu bạc có vài vệt đen, trông có vẻ đã có từ lâu. Chiếc nhẫn có hình một con rắn đang cắn đuôi mình, đôi mắt rắn được làm vô cùng sống động, chỉ cần liếc qua, Cố Vãn Vãn đã có cảm giác chiếc nhẫn này có thể biến thành một con rắn thật và cắn cô bất cứ lúc nào.
"Chiếc nhẫn này là của bà cố của bà cố tớ. . . Ôi, tớ cũng không biết đã truyền qua bao nhiêu đời nữa, nói chung nó là bảo vật gia truyền của nhà tớ. Hồi trước tớ nghe ba mẹ nói, tổ tiên nhà tớ có huyết thống của người Miêu ở núi Ai Lao, địa vị cũng không hề thấp. Nhưng cụ thể thế nào thì tớ không rõ. Lần này tớ về, một là để khuyên cậu, nếu khuyên không được thì tặng chiếc nhẫn này cho cậu. Tuy tớ không biết nó có giúp được gì cho cậu không, nhưng biết đâu mèo mù vớ phải cá rán thì sao? Dù sao lúc ba mẹ đưa chiếc nhẫn này cho tớ, họ cứ dặn đi dặn lại là phải cất giữ cho thật kỹ. Có lẽ đằng sau nó thật sự ẩn giấu một bí mật lớn thì sao?"
Cố Vãn Vãn nhìn vẻ mặt thần bí của Đổng Nguyệt Như, không nhịn được nói:
"Nếu đã là bảo vật của nhà cậu thì tớ tuyệt đối không thể nhận."
"Không, không, cậu nhất định phải cầm lấy. Chiếc nhẫn này đã theo tớ bao nhiêu năm mà tớ vẫn chưa tìm ra bí mật của nó. Vừa hay lần này cậu đến núi Ai Lao, cậu cứ mang nó theo, giúp tớ giải mã bí mật mà nó mang trên mình đi, xem như hoàn thành một tâm nguyện của tớ."
Cố Vãn Vãn và Đổng Nguyệt Như mải mê trò chuyện, hoàn toàn không để ý ở cửa phòng bệnh vừa xuất hiện một chú thỏ con.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT