Nhắc đến cha mẹ mình, giọng Đổng Nguyệt Như chợt lạnh đi.
"Năm đó ba tớ bị Lưu Chí Kiệt đẩy xuống núi, mẹ tớ cũng vì biết được sự thật này mà tức chết. Lưu Chí Kiệt còn nói với tớ rằng hắn đã ghét tớ từ nhỏ, không trở mặt với tớ là vì mỗi tháng tớ đều cho hắn tiền tiêu vặt. Tốt nghiệp cấp ba hắn tỏ tình với tớ là vì sợ tớ vào trường đại học trọng điểm rồi sẽ không còn ai chu cấp cho hắn nữa. Sắp tốt nghiệp đại học, hắn làm tớ có bầu, đơn giản là vì cưới tớ thì ba mẹ tớ sẽ giúp hắn sắp xếp công việc. . . Tớ đã từng nghĩ mình gả cho tình yêu, không ngờ lại từng bước rơi vào vực thẳm."
Cố Vãn Vãn nghe xong, vừa tức giận lại vừa cảm thấy mọi chuyện đều không ngoài dự đoán.
Cô đã từng không dưới một lần nghe Đổng Nguyệt Như kể về Lưu Chí Kiệt. Họ là thanh mai trúc mã, chỉ khác là cha mẹ Đổng Nguyệt Như chăm chỉ làm ăn nên gia đình có cuộc sống khá giả, còn cha mẹ Lưu Chí Kiệt tình cảm không hòa hợp, ly hôn từ khi Lưu Chí Kiệt còn học tiểu học. Dù Lưu Chí Kiệt được giao cho mẹ nuôi, nhưng sau khi mẹ hắn tái hôn và có con với người khác, bà cũng không quan tâm đến hắn nhiều. Mỗi tháng Đổng Nguyệt Như đều dúi vào cặp sách của Lưu Chí Kiệt một khoản tiền tiêu vặt. Khi Lưu Chí Kiệt không đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, cô đã xin cha mình giúp hắn vào được trường đó. Cuối cùng, Lưu Chí Kiệt vô cùng cảm động trước tình yêu mười năm như một của Đổng Nguyệt Như, ngay ngày biết điểm thi đại học đã tỏ tình với cô.
Mỗi lần Đổng Nguyệt Như nhắc đến Lưu Chí Kiệt, ánh mắt cô đều tràn đầy tình yêu, nhưng Cố Vãn Vãn lại không cho rằng Lưu Chí Kiệt thật lòng yêu cô ấy.
Hắn còn nhỏ tuổi đã thản nhiên nhận tiền của Đổng Nguyệt Như mà không một lời cảm ơn.
Hắn biết rõ Đổng Nguyệt Như đã đỗ vào trường đại học trọng điểm nhưng lại đợi đến sau khi biết điểm thi mới tỏ tình với cô, khiến Đổng Nguyệt Như từ bỏ cơ hội vào trường tốt để học cùng trường với hắn.
Hắn biết rõ chưa cưới đã có con sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của một cô gái, dù đã là thế kỷ 21 nhưng vẫn không tránh khỏi những lời đàm tiếu.
Cố Vãn Vãn đã khéo léo nhắc nhở Đổng Nguyệt Như nhiều lần, nhưng mỗi lần cô nói xấu Lưu Chí Kiệt, Đổng Nguyệt Như đều nổi giận, cuối cùng Cố Vãn Vãn đành phải im lặng.
Cô không thể can thiệp quá sâu vào tình cảm của Đổng Nguyệt Như, vì đó là cuộc đời của cô ấy.
"Lưu Chí Kiệt sẽ phải trả giá cho sự độc ác của mình, cậu cũng đừng tự trách bản thân, tuổi trẻ yêu sai người cũng là chuyện thường. Ông trời để cậu phát hiện ra bộ mặt thật của hắn vào lúc này là vì thương cậu. Ly hôn với Lưu Chí Kiệt đi, tớ nuôi cậu! Sau này sẽ có những ngày tốt đẹp hơn!"
Cố Vãn Vãn lau nước mắt cho Đổng Nguyệt Như, lại mở miệng dỗ dành như dỗ trẻ con.
"Kết hôn là để hạnh phúc, ly hôn cũng vậy. Sau này bé Nguyệt Nha sẽ là con gái nuôi của tớ. Bây giờ tớ đã là chuyên gia trang điểm ký hợp đồng với Hoa Tưởng Dung rồi, mỗi tháng tớ đều có một khoản lương kha khá, nuôi hai mẹ con cậu thừa sức."
Đổng Nguyệt Như bị Cố Vãn Vãn chọc cười:
"Được, tớ sẽ ly hôn với Lưu Chí Kiệt ngay, rồi để cậu nuôi tớ."
"Được chứ, ngày xưa cậu che chở tớ, bây giờ đến lượt tớ che chở cậu!"
Cố Vãn Vãn véo má Đổng Nguyệt Như, hai người nhìn nhau rồi lại bật cười.
Khung cảnh này như quay trở lại thời đại học.
Cố Vãn Vãn bị bạn học bắt nạt, trốn trong góc khóc, không ngờ Đổng Nguyệt Như lại đứng trước mặt, véo má cô.
"Khóc cái gì mà khóc, cậu xinh đẹp như vậy, sau này tớ sẽ che chở cho cậu!"
"Ối."
Đổng Nguyệt Như đột nhiên ôm bụng, mặt mày nhăn nhó vì đau.
"Sao vậy?"
Cố Vãn Vãn lo lắng hỏi.
"Chắc tớ ăn nhiều kem quá, đau bụng phải đi vệ sinh một lát."
Vẻ mặt Đổng Nguyệt Như đầy vẻ hối hận.
"Sớm biết vậy đã không ăn."
"Cậu đấy, mau đi đi."
Cố Vãn Vãn thúc giục.
Tiệm bánh ngọt này không có nhà vệ sinh, muốn đi vệ sinh phải đi bộ hơn trăm mét ra nhà vệ sinh công cộng.
Đổng Nguyệt Như vội vàng rời đi, lúc đến cửa còn lưu luyến nhìn lại Cố Vãn Vãn và con gái mình.
Vĩnh biệt, Nguyệt Nha.
Vĩnh biệt, Vãn Vãn.
Cố Vãn Vãn không nhận ra có gì bất thường, cô và bé Nguyệt Nha nói rất nhiều chuyện về Đổng Nguyệt Như.
Từ lời kể của bé Nguyệt Nha, cô biết được lần này Đổng Nguyệt Như bị bầm ở khóe mắt là vì hỏi xin Lưu Chí Kiệt tiền xe đến thủ đô. Lưu Chí Kiệt không cho thì thôi, lại còn đánh Đổng Nguyệt Như ngất đi.
Cuối cùng, hai mẹ con họ phải mua vé đứng của chuyến tàu chậm, ngồi trên tàu hai ngày một đêm mới đến nơi.