Cố Vãn Vãn vội vàng đẩy Phó Dã ra, ánh mắt cô dừng lại trên người đàn ông trung niên lạ mặt vừa mở cửa.
Ông mặc một chiếc áo bông cũ, trên áo dính đầy bùn đất, có chỗ còn rách vài lỗ. Dù ăn mặc vô cùng giản dị, nhưng khuôn mặt có vài phần giống Phó Dã của ông lại toát lên vẻ uy nghiêm, sắc bén.
Phong cách ăn mặc và khí chất của ông hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau.
"Cháu là Vãn Vãn phải không? Giống hệt như thằng bé Phó Dã tả trong điện thoại, xinh đẹp lại phóng khoáng."
Người đàn ông trung niên tỏ ra vô cùng phấn khích, giọng nói sang sảng:
"Bác là Phó Quyền, ba của Phó Dã."
Phó Dã làm bộ không thèm nhìn, anh đã nói sẽ tìm thời gian đưa Cố Vãn Vãn về thăm họ, không ngờ ba mẹ anh lại giấu anh lén lút tìm đến.
Tìm đến thì cũng thôi đi, anh đã dặn họ phải kín đáo một chút để không dọa Cố Vãn Vãn, nhưng cũng không phải kín đáo đến mức trông như vừa từ xó núi nào chui ra, ăn còn không đủ no thế này chứ.
"Ba."
Cố Vãn Vãn vội vàng gọi một tiếng, khiến Phó Quyền vui mừng khôn xiết.
"Chắc đói bụng lắm rồi phải không, mau vào nhà đi, bác và mẹ cháu đã chuẩn bị rất nhiều món ngon."
Nói xong, Phó Quyền quay vào trong sân gọi lớn:
"Bà nó ơi, con trai với con dâu về rồi."
"Khụ khụ khụ. . . khụ khụ khụ. . ."
Một trận ho khản cổ vang lên, ngay sau đó một người phụ nữ mặc áo bông đỏ to, đầu quấn khăn xanh lá cây ló ra:
"Mau bảo chúng nó vào ngồi đi, bếp than của tôi sắp cháy rồi."
Cố Vãn Vãn nhìn người phụ nữ đang nói, dù mặt dính đầy tro than nhưng ngũ quan vẫn rất phúc hậu, đoan trang, làn da căng bóng, ngoài cách ăn mặc có phần quê mùa ra thì trông bà chỉ như ngoài ba mươi tuổi.
Phó Dã vò trán, không dám nhìn, thật sự không dám nhìn, lúc này chỉ muốn chọc mù mắt mình đi cho rồi.
Cố Vãn Vãn vội vàng chạy đến bên Tạ Minh Lan, lấy cây quạt trong tay bà:
"Mẹ, hai bác từ xa đến, đã vất vả rồi còn phải nấu cơm cho con và Phó Dã, con áy náy quá. Hai bác mau vào ngồi đi, để con nhóm bếp than cho ạ."
"Không cần, không cần, các con cứ qua kia ngồi đợi là được."
Ánh mắt Tạ Minh Lan săm soi Cố Vãn Vãn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Cô gái này trán cao, mắt trong, đúng là tướng có phúc.
"Qua kia ngồi đi."
Phó Dã bá đạo nắm lấy tay Cố Vãn Vãn đi sang bên kia.
Khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy đồ ăn trên bàn, cô lại một lần nữa không giữ được bình tĩnh.
Tôm hùm to hơn cả cánh tay, cua to hơn cả mặt cô, còn có bít tết bò Kobe chỉ thấy trên ảnh, sườn cừu được cắt đều tăm tắp. . .
Ngay cả rau củ cũng trông đẹp và tươi hơn những loại Cố Vãn Vãn thường mua.
Cô đếm được có tất cả ba mươi mốt món, bao gồm sashimi, đồ chín, đồ muối chua, trái cây, gỏi. . .
"Trời ơi, nhiều thế này thì tốn bao nhiêu tiền! Con xấu hổ quá, lại để ba mẹ tốn kém như vậy."
Trong lòng Cố Vãn Vãn, sự áy náy còn lớn hơn cả niềm vui, cô ngồi như trên đống lửa.
Phó Dã liếc nhìn Cố Vãn Vãn, gương mặt cô gái đầy vẻ lo lắng.
Vào khoảnh khắc này, anh không khỏi tò mò, rốt cuộc cô thiếu thốn tình thương đến mức nào mà khi nhận được sự quan tâm của người khác lại trở nên lúng túng như vậy?
"Chị gái tôi làm việc ở vùng ven biển, hải sản ở đó rất rẻ. Chị ấy nghe nói ba mẹ đến thăm chúng ta nên đã gửi về một ít. Thêm nữa mẹ tôi rất thích nấu ăn, lần đầu gặp mặt muốn để lại ấn tượng tốt nên đã làm hơi nhiều một chút."
Phó Dã giải thích, Cố Vãn Vãn lúc này mới yên tâm phần nào.
Còn Tạ Minh Lan và Phó Quyền thì đang thì thầm to nhỏ bên bếp than.
"Con dâu này ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã ưng từ trong bụng rồi."
Trên mặt Tạ Minh Lan nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện:
"Xem ra thằng nhóc Phó Dã lần này cuối cùng cũng không bị mù."
Phó Quyền gật đầu:
"Đúng là tôi nhìn cũng thấy rất vừa mắt, tốt hơn đứa lần trước không biết bao nhiêu lần."
Cuối cùng bếp than cũng cháy, cả bốn người ngồi vào bàn.
Tạ Minh Lan không ngừng gắp thức ăn cho Cố Vãn Vãn, nhìn bát cơm chất cao như một ngọn núi nhỏ, Cố Vãn Vãn chỉ biết đưa ánh mắt cầu cứu sang Phó Dã.
"Mẹ, mẹ muốn làm con bé no chết à."
Phó Dã gạt bớt một ít thức ăn trong bát của Cố Vãn Vãn.
"Cái thằng nhóc này, giành ăn với con dâu làm gì?"
Tạ Minh Lan vừa nói vừa gắp một cái đùi gà vào bát của Cố Vãn Vãn:
"Ăn nhiều vào, con gầy quá, ăn no rồi mới có sức mà đánh thằng con của mẹ chứ."
"Có con dâu là quên con trai, đúng là lòng người mà."
Giọng Phó Dã lạnh tanh.
Phó Quyền bổ thêm một nhát dao:
"Sau này mày mà dám bắt nạt con dâu, thì đừng trách tao với mẹ mày hợp sức xử mày."
Đến cuối cùng, Cố Vãn Vãn ăn no căng. Khi cô định dọn dẹp, Tạ Minh Lan đã thân mật khoác tay cô, cười tủm tỉm nói: