Sở Viêm nhanh chóng ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, lực mạnh đến nỗi như muốn nghiền nát xương cốt của cô.
"Cố Vãn Vãn, cô bình tĩnh lại đi."
Sở Viêm nhìn Cố Vãn Vãn như người mất trí, chỉ cảm thấy cô gái này khi yên tĩnh thì giống một con thỏ trắng đáng thương, nhưng khi bướng bỉnh lại giống như một con trâu thành tinh.
Nghiêm lão cũng giải thích thêm: "Trên chiếc khuyên tai này không có dấu vân tay của ai cả. Nếu một người đeo khuyên tai thì ít nhiều cũng sẽ có dấu vân tay. . ." Ý của Nghiêm lão là muốn Cố Vãn Vãn hiểu rằng tuy bằng chứng đã rành rành trước mắt, nhưng nhiều khi mắt thấy chưa chắc đã là thật.
Trên đời này có quá nhiều mánh khóe che mắt, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị người khác dắt mũi.
Tâm trạng của Hồ Chi như tàu lượn siêu tốc. Bà ta ác độc lườm Nghiêm lão một cái. Lão già chết tiệt này đúng là tinh như gương, chỉ có điều bây giờ con tiện nhân Cố Vãn Vãn này không nghe lọt bất kỳ đạo lý nào.
"Tô Ảnh vẫn luôn ghen tị vì cô và Phó nhị thiếu ở bên nhau, xem cô như cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt. Tối nay không lẽ là cô ta cố tình đưa bà ngoại đến bên ngoài tiệm lễ phục, rồi đẩy bà từ cầu thang xuống? Một người ngay cả con trai mình cũng có thể lợi dụng, trên đời này còn có chuyện gì mà cô ta không làm được?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT