Trên suốt quãng đường, Cố Vãn Vãn cứ mải suy nghĩ xem Cố Hải Thông sẽ dùng cách gì để uy hiếp cô.

Mãi cho đến khi tài xế taxi hô lên "Đến nơi rồi", Cố Vãn Vãn mới bừng tỉnh.

"Chúng ta. . . sao lại ở trước cổng bệnh viện?"

Nỗi buồn trên gương mặt Cố Vãn Vãn còn chưa tan hết đã bị sự kinh ngạc thay thế.

"Đương nhiên là đến bệnh viện đổi thẻ, trả hết số tiền còn nợ rồi."

Phó Dã vừa nói vừa trả tiền xe rồi bước xuống.

Cố Vãn Vãn tròn mắt, như thể đột nhiên hiểu ra điều gì đó:

"Vậy là anh định đưa em đến bệnh viện chứ không phải đến tìm Cố Hải Thông?"

"Tại sao tôi phải đưa em đến tìm Cố Hải Thông?"

Phó Dã hỏi ngược lại, và anh thấy rất rõ khuôn mặt đang ỉu xìu của cô gái bỗng chốc trở nên rạng rỡ, tươi tắn.

Hoàn toàn không giống vẻ mặt giận dỗi không thèm nhìn anh lúc nãy.

Cố Vãn Vãn bước xuống xe, lon ton chạy theo sau Phó Dã:

"Nhưng em chỉ có mười vạn mà Nguyễn Trạch đưa lần trước, chúng ta vẫn còn thiếu năm vạn."

"Cố Vãn Vãn. . ." Phó Dã đột nhiên dừng lại, gương mặt điển trai của anh trông vô cùng nghiêm túc:

"Có lẽ em nên thử tìm kiếm sự che chở từ tôi. Em coi tôi là chồng, bất bình thay tôi, để ý đến cảm nhận của tôi, chẳng lẽ tôi không thể giúp em khi em gặp khó khăn sao?"

Cố Vãn Vãn sững người, cô chưa bao giờ nghĩ Phó Dã sẽ nói với cô những lời như vậy.

"Em biết anh muốn giúp em, nhưng mười lăm vạn không phải là con số nhỏ, hơn nữa sau này còn cả một loạt chi phí điều trị. . ."

Trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất cảm động, nhưng không ai hiểu rõ gia cảnh của Phó Dã hơn cô.

Căn phòng tân hôn của họ cũng chỉ là một căn nhà tạm bợ lợp tôn, người đàn ông này làm gì có nhiều tiền?

"Mấy chuyện này không cần em bận tâm."

Phó Dã nói xong liền tiếp tục đi vào bệnh viện.

Cố Vãn Vãn đi theo Phó Dã đến quầy làm thủ tục đổi thẻ ngân hàng, sau khi thanh toán hết khoản nợ viện phí, tảng đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Cô nói với Phó Dã:

"Em chuyển cho anh mười vạn trước, số còn lại em trả dần được không?"

"Nếu đã khách sáo với tôi như vậy, lúc trả nhớ tính cả lãi suất đấy."

Phó Dã lạnh lùng quay mặt đi về phía lối ra, không thèm ngoảnh lại. Sự không biết điều của người phụ nữ này thật sự khiến anh nổi nóng trong phút chốc.

Ngay khi Cố Vãn Vãn định đuổi theo Phó Dã, giọng của Giang Kỵ Bạch vang lên từ phía sau:

"Cách cô và chồng mình chung sống thật kỳ quái, đến tiền bạc cũng tính toán chi li như vậy sao?"

"Không phải, tôi và chồng tôi. . ." Cố Vãn Vãn nói được nửa chừng thì cho rằng mình không có nghĩa vụ phải giải thích với Giang Kỵ Bạch, bèn chuyển chủ đề, "Tình hình của tôi và chồng hơi phức tạp, một sớm một chiều không giải thích rõ được. Bác sĩ Giang, cho hỏi tình hình bà ngoại tôi thế nào rồi?"

"Bà ngoại cô tối qua có tỉnh lại một lần, nhưng vì cơ thể quá yếu nên lại ngủ thiếp đi. Tuy nhiên, tình hình chung rất lạc quan, đợi bà tỉnh lại lần nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi."

Lời của Giang Kỵ Bạch như một liều thuốc an thần cho Cố Vãn Vãn. Nhưng khi cô ra khỏi bệnh viện tìm Phó Dã thì bóng dáng anh đã biến mất tăm.

Cố Vãn Vãn gọi cho Phó Dã, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy.

Xem ra người đàn ông này thật sự giận rồi.

Trên đường đi làm, Cố Vãn Vãn soạn một tin nhắn dài để xin lỗi Phó Dã, nhưng vừa nhắm mắt lại, hình ảnh anh lạnh lùng bắt cô trả lãi lại hiện ra.

Nợ tiền trả tiền là chuyện đương nhiên, cô có làm gì sai đâu!

Anh ta tức giận cái gì chứ!

Anh ta hung dữ cái gì chứ!

Cố Vãn Vãn xóa hết tin nhắn đã soạn. Người đàn ông này thật phiền phức.

Vừa đến nơi làm việc, Cố Vãn Vãn mới bước chân vào biệt thự đã thấy Từ Nam Gia đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt vô cùng kích động.

Ánh mắt anh ta nhìn cô sáng rực lên, khiến Cố Vãn Vãn cảm thấy sống lưng lạnh toát.

"Vãn Vãn, cuối cùng cô cũng đến rồi."

Từ Nam Gia lập tức đứng dậy khỏi sô pha, cầm hộp quà đựng bánh ngọt trên bàn lên rồi ân cần nhét vào tay Cố Vãn Vãn:

"Ăn nhanh đi, ăn no rồi còn bắt đầu làm việc."

"Hôm nay cũng là nhiệm vụ nhóm ạ?"

Cố Vãn Vãn hỏi.

Từ Nam Gia lắc đầu:

"Không, hôm nay nhiệm vụ của mỗi chuyên viên trang điểm đều khác nhau, và nhiệm vụ của cô là nhiệm vụ cá nhân: đến Thiên Thượng Nhân Gian trang điểm cho khách hàng."

"Vâng ạ."

Sau khi Cố Vãn Vãn rời đi, Từ Nam Gia vô cùng kích động gọi điện cho Giang Kỵ Bạch:

"Tài xế đã chở Cố Vãn Vãn đến Thiên Thượng Nhân Gian rồi, bên cậu chắc cũng sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?"

"Ừm, có muốn ra ngoài uống một ly với bọn tôi không?"

Đầu dây bên kia, giọng Giang Kỵ Bạch có chút lười biếng.

"Đây là thời khắc chứng kiến lịch sử đấy, tôi qua ngay đây."

Cúp điện thoại, Từ Nam Gia cũng lái chiếc siêu xe của mình đến Thiên Thượng Nhân Gian.

Cùng lúc đó, tại phòng VIP của Thiên Thượng Nhân Gian.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play