Sắc mặt Cố Vãn Vãn cứng đờ, mặt đỏ bừng như quả đào chín mọng, chỉ chờ người tới hái.

Phó Dã sẽ không cho rằng cô là loại con gái lẳng lơ, tự dâng mình đến tận cửa chứ?

Nếu anh ta muốn, mình phải từ chối thế nào đây?

Ngay lúc Cố Vãn Vãn đang suy nghĩ miên man, Phó Dã đã ôm cô đặt lên giường.

Người đàn ông mặt lạnh như tiền đi tới tủ quần áo, lấy ra bộ váy màu xanh rồi đưa cho Cố Vãn Vãn, đoạn nói:

"Hôm nay tôi xin nghỉ rồi, lát nữa chúng ta đi đăng ký kết hôn."

Nói xong, Phó Dã lại đi vào phòng tắm.

Cố Vãn Vãn vô cùng hoang mang, cô đã chọc Phó Dã tức giận sao? Nhưng vừa nghĩ đến việc đăng ký kết hôn, những suy nghĩ lung tung trong đầu cô đều tan biến, chỉ còn lại nỗi buồn tủi.

Ba ngày trước, bà ngoại cô bị tai biến mạch máu não rồi hôn mê, chi phí điều trị ước tính sơ bộ khoảng năm mươi vạn. Cô đi tìm bạn trai để xoay sở tiền, nào ngờ lại bắt gặp anh ta đang lăn giường với nữ đồng nghiệp của cô. Dù bị bắt gian tại trận, đối phương không những không biết xấu hổ mà còn mắng cô là đồ nhà nghèo vô dụng, rằng sở dĩ hắn ngoại tình là vì cô không đồng ý quan hệ trước hôn nhân.

Cố Vãn Vãn đau đớn tột cùng, đi ném không đường chỉ có thể đến cầu xin cha mình, nhưng ông ta lại ra điều kiện cô phải thay đứa em gái cùng cha khác mẹ gả cho Phó Dã thì mới cho cô năm mươi vạn.

Cô không thể trơ mắt nhìn bà ngoại chết đi, đành phải thỏa hiệp.

Thế là hôm qua, Cố Vãn Vãn một mình đến vùng quê hẻo lánh cách trung tâm thành phố hơn ba trăm cây số, giống như một con cừu non chờ làm thịt, nằm trên chiếc giường xa lạ đợi chờ người chồng lạ mặt.

Cô không dám bỏ trốn, càng không thể phản kháng. Một khi chọc giận Phó Dã, nếu bên này không hài lòng, tiền phẫu thuật của bà ngoại sẽ đổ sông đổ biển.

Phó Dã lại từ trong phòng tắm bước ra, lúc này Cố Vãn Vãn đã mặc xong váy.

Cô ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, gương mặt thanh tú dù không trang điểm nhưng môi vẫn hồng, răng vẫn trắng, đặc biệt là đôi mắt trong veo như chú nai con ngơ ngác, vô hại. Thấy Phó Dã, cô nở một nụ cười lễ phép, gượng gạo:

"Tôi chuẩn bị xong rồi."

Phó Dã "ừ" một tiếng rồi nhanh chóng thay quần áo.

Ngay khi Cố Vãn Vãn tưởng sắp được đi, người đàn ông lại lên tiếng:

"Chờ đã. . ."

Cố Vãn Vãn lập tức nhìn Phó Dã với ánh mắt đầy cảnh giác, người đàn ông này định làm gì?

Cô thấy Phó Dã lấy từ trong tủ ra một túi tăm bông tẩm i-ốt và băng cá nhân, rồi không nói một lời đi tới trước mặt, nhấc chân cô lên, bẻ que tăm bông ra và bắt đầu lau vết xước trên đầu gối do sàn xi măng thô ráp gây ra.

Cố Vãn Vãn ngây người nhìn Phó Dã, cô muốn nói với anh rằng vết thương nhỏ này chẳng là gì cả, những vết thương trước đây của cô còn sâu hơn nhiều.

Nhưng gương mặt Phó Dã lạnh lùng, toàn thân toát ra khí chất sắc bén khiến người lạ không dám đến gần, cô sợ nếu từ chối sẽ lại làm anh không vui.

Động tác của Phó Dã thành thạo và nhanh chóng, từ đầu đến cuối chỉ mất chừng mười giây.

"Tự đi được không?"

Cố Vãn Vãn gật đầu:

"Được ạ."

Lúc nãy, nhân lúc anh tắm rửa, cô đã đi đi lại lại trong phòng vài vòng. Ban đầu cảm giác đau nhức khá rõ, nhưng sau khi vận động một chút thì cũng đỡ hơn nhiều.

Nửa giờ sau, tại cổng Cục Dân chính.

Cố Vãn Vãn cầm hai quyển sổ đỏ nhỏ trong tay, nét mặt không giấu được vẻ vui mừng, cô dè dặt hỏi:

"Tôi có thể gọi điện thoại cho gia đình được không?"

Phó Dã "ừ" một tiếng, Cố Vãn Vãn liền đi ra một góc để gọi điện.

Gió nhẹ thổi qua, tà váy bay phấp phới, Cố Vãn Vãn trông như một cánh bướm xanh mỏng manh, có thể bay đi bất cứ lúc nào.

Phó Dã rất thắc mắc, người phụ nữ này gầy như vậy, làm sao mà mông với ngực lại có thể nảy nở đến mức khó tin như thế?

Nhất là vòng eo nhỏ đến mức chỉ cần một tay cũng có thể ôm trọn, dường như có thể cuốn đi linh hồn của người khác.

Ngay khi Phó Dã đang mải mê ngắm nhìn, điện thoại của anh cũng reo lên.

Nhìn thấy tên người gọi đến là 'Tiểu Tiên Nữ', Phó Dã bực bội gãi đầu rồi bắt máy.

"Thằng nhóc thối, sao lâu thế không trả lời tin nhắn của mẹ? Có phải con lại dọa cô gái nhà người ta chạy mất rồi không? Ngay từ đầu mẹ đã kịch liệt phản đối con không chịu ở yên trong công ty mà cứ đòi ra công trường, con xem bây giờ đã hai chín tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ. Bằng tuổi con bây giờ, chị gái con đã biết chạy đi mua nước tương rồi. Có phải con có nỗi khổ tâm gì không? Thật sự không được nữa thì con tìm một cậu bạn trai mẹ cũng chấp nhận."

Phó Dã ngoáy tai, lúc này mới trả lời:

"Nỗi khổ tâm thì không có, nhưng cô vợ nhỏ được pháp luật bảo vệ thì đúng là có một."

"Á á á? Thật không? Có phải con trói người ta đến Cục Dân chính rồi ép cô ấy ký tên không đấy?"

Giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia lập tức trở nên phấn khích.

Phó Dã chỉ cảm thấy thái dương giật giật đau nhói, trong mắt mẹ, hình tượng của mình tệ đến vậy sao?

"Không nói nữa, con có việc rồi."

Thấy Cố Vãn Vãn đi về phía mình, Phó Dã liền cúp máy.

"Bây giờ chúng ta về được chưa ạ?"

Cố Vãn Vãn không giấu được niềm vui trên mặt, cô vừa gửi ảnh giấy đăng ký kết hôn của mình và ảnh trang thái hôn nhân trong sổ hộ khẩu cho cha, ông đã đồng ý sẽ sắp xếp phẫu thuật cho bà ngoại vào ngày mai.

Phó Dã cúi xuống nhìn Cố Vãn Vãn, người phụ nữ này lúc khóc thì trông như một cái túi trút giận mềm oặt, lúc vui lên lại đáng yêu như một chú mèo con, cộng thêm giọng nói trong trẻo ngọt ngào, trông chẳng giống chút nào với bộ dạng kiêu ngạo, ngang ngược trong lời đồn.

"Trước khi về, em không có gì muốn nói với tôi à?"

Đôi mắt của Phó Dã rất đẹp, vừa sâu thẳm lại vừa đa tình, nhưng khi đi cùng với giọng nói lạnh lùng của anh, người khác rất dễ cho rằng đó là một lời chất vấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play