Mười phút trước, Triệu Duật Hành đi nhờ tàu điện ngầm tiến vào khu Vịnh Nước Cạn phồn hoa bậc nhất.

Anh sử dụng một vài thủ đoạn đặc biệt để tránh những người bảo vệ đang đi tuần, rồi đến được cổng lớn của biệt thự Thủy Loan Số 1.

Biệt thự tráng lệ, lộng lẫy và vô cùng hoành tráng.

Nhìn qua là biết nơi này làm việc mười năm cũng không mua nổi một viên gạch.

Điện thoại rung lên, một group chat có tên “Thẩm gia Vô Lương Trả Lại Tiền Mồ Hôi Nước Mắt Của Tôi” đang liên tục hiển thị tin nhắn.

Triệu Duật Hành cụp mắt, lướt qua những dòng tin nhắn đầy phẫn nộ của mọi người:

Anh Hùng Bản Sắc: Quá đáng thật, Thẩm gia tự coi mình là đại ca của Cảng Vân hay sao? Nhà của chúng ta mà họ muốn phá thì phá, lão tử sẽ không để yên đâu!

AAA Thiết Bị Thủy Điện Duy Tu: Vậy bây giờ anh muốn làm gì? Nhà đã bị phá, tiền thì không có, chỉ còn một căn phòng tái định cư rách nát để tống cổ chúng ta 【đậu nành móc cứt mũi】.

Thiên Nhai: Kiện họ đi! Tôi không tin là không có pháp luật!

Vân Đạm Phong Khinh: @Triệu Duật Hành Tiểu Triệu này, cậu đã đến Vịnh Nước Cạn chưa? Trong số chúng ta, những người bị hại chỉ có mình cậu là sinh viên đại học, cậu phải đòi lại công bằng cho chúng ta nhé!

Phương Bắc Cô Lang 【ghi âm】: Ông của Tiểu Triệu còn đang nằm trong bệnh viện, lần này Thẩm gia không bồi thường 100 vạn thì đừng ai nghĩ đến chuyện sống yên ổn!

Group chat WeChat xoay quanh và bàn luận chỉ có một chuyện.

Tháng 10 năm ngoái, khu sông Tam Quanh nơi Triệu Duật Hành sinh sống nhận được thông báo giải tỏa và di dời của chính phủ, đơn vị trúng thầu là Thẩm gia, một gia tộc giàu có và nổi tiếng ở Cảng Vân.

Vốn dĩ, việc giải tỏa và di dời là một tin vui, nhưng lại bị hỏng bét sau khi Thẩm gia nhận thầu.

Vì thế, công ty bất động sản chịu trách nhiệm cho việc giải tỏa và di dời lại là một công ty nhỏ của một phú nhị đại.

Gã phú nhị đại này cũng là một kẻ bất tài, không biết làm cách nào, khi thương lượng với những người dân ở khu sông Tam Quanh, giá cả bồi thường không thống nhất được, ban đầu nói là 40 vạn một người, nhưng gần đến ngày giải tỏa thì hợp đồng lại biến thành 20 vạn.

Một nửa số tiền bị nuốt gọn, khi hợp đồng đến tay người dân khu sông Tam Quanh thì mọi người như nổ tung!

Những người dân đó cũng không phải là dễ bắt nạt, họ lập tức không chịu, máy xúc đất đã đến cửa khu sông Tam Quanh nhưng tuyệt đối không cho vào.

Gã phú nhị đại kia cũng lo lắng, thấy thời hạn giải tỏa sắp đến, khu này được chính phủ dùng để xây dựng một cây cầu lớn vượt biển, không thể chậm trễ được.

Sau vài ngày giằng co, tên phú nhị đại thiếu đạo đức kia nảy ra một kế, làm cho người ta lái máy xúc đất vào khu sông Tam Quanh vào lúc nửa đêm.

Gã ta có những thao tác bẩn, cưỡng ép phá dỡ nhà của mọi người.

Gia đình Triệu Duật Hành là hộ đầu tiên ở khu sông Tam Quanh, nên xui xẻo nhất.

Ông nội của anh đang ngủ giữa đêm thì nghe thấy một tiếng “ầm vang”. Vừa ra khỏi giường và đi vào sân thì thấy hàng rào tre đã bị máy xúc đất đẩy đổ, ông cụ có tiền sử tim không tốt, liền ngã xuống, phải nhập viện!

Thế nhưng, vì chuyện của ông Triệu, gã phú nhị đại kia sợ gây ra án mạng nên lập tức dừng lại, không tiếp tục dỡ nhà nữa.

Lúc đó Triệu Duật Hành vẫn còn đang đi học, khi nhận được tin tức và đến bệnh viện thì ông của anh đã hôn mê sâu và bất tỉnh.

Một phần vì sợ hãi, một phần vì bệnh cũ thay thận của thời trẻ tái phát, bệnh viện đã đưa ra thông báo cuối cùng, yêu cầu 50 vạn chi phí phẫu thuật.

Số tiền vài vạn đồng Triệu Duật Hành đã tiết kiệm được khi đi làm thêm từ thời cấp ba và đại học đều đã được ném hết vào cái hố không đáy là bệnh viện.

Nhưng đối mặt với số tiền phẫu thuật và viện phí khổng lồ, nó vẫn chỉ như muối bỏ biển.

Sau đó, thực sự không còn cách nào khác, Triệu Duật Hành đã sử dụng các biện pháp pháp luật với hy vọng bảo vệ quyền lợi của mình.

Tuy nhiên, luật sư chỉ nói với anh rằng, việc ông Triệu đổ bệnh vì sợ hãi hay không là do nhận định chủ quan của mỗi người. Trong bản báo cáo khám bệnh của bệnh viện cũng ghi rõ ràng là bệnh cũ của ông Triệu tái phát.

Trong trường hợp này, dù anh có tìm đến chủ đầu tư thì cũng không thể đòi bồi thường được.

Cùng lắm thì họ sẽ bồi thường một chút tiền tổn hại tinh thần.

Sau khi nhận được phản hồi từ luật sư, ngoài pháp luật, Triệu Duật Hành cũng đã dùng một vài thủ đoạn bằng sức mạnh.

Anh cầm bệnh án đến và chặn gã phú nhị đại đã làm chuyện này giữa đêm tại công ty. Gã phú nhị đại bị anh dọa cho run rẩy, run rẩy báo ra một địa chỉ, bảo anh đến biệt thự Thủy Loan Số 1 tìm Thẩm gia để đòi bồi thường.

Triệu Duật Hành cầm địa chỉ và nhìn một lúc, cuối cùng đứng ở cổng biệt thự Vịnh Nước Cạn.

Anh đứng đó nửa tiếng, Cảng Vân từ sáng đã bắt đầu tuyết rơi, đến buổi chiều thì tiếp tục.

Triệu Duật Hành không mang ô, tuyết rơi ngày càng nhiều, phủ một lớp mỏng trên vai anh. Anh đợi thêm mười phút, cứ tưởng hôm nay phải về tay trắng.

Kết quả, giữa trời tuyết rơi trắng xóa, trên con đường rộng mở ở cổng biệt thự Thủy Loan Số 1, một chiếc Rolls-Royce từ từ tiến đến.

Siêu xe dừng lại ngay trước mặt anh, người xuống xe trước là tài xế, sau đó là mấy người vệ sĩ mặc đồ đen không biết từ đâu xuất hiện.

Một người mở cửa, một người bung ô, một người chắp tay sau lưng quan sát xung quanh, trật tự ngay ngắn như đang hộ tống một món đồ quý hiếm trong viện bảo tàng, sợ bị người khác trộm mất.

Cánh cửa xe được kéo ra dưới sự dõi theo của Triệu Duật Hành, thứ lộ ra đầu tiên là một đôi chân thẳng dài, mảnh mai, đi một chiếc quần suông, nhưng rộng thùng thình, không rõ làm từ loại vải gì, để lộ ra một đoạn mắt cá chân, vùng da đó còn trắng hơn cả tuyết.

Ngay sau đó, trong không khí ngoài mùi tuyết lạnh giá, còn có một mùi hương hoa nhài thoang thoảng, một mùi hương ngọt dịu, rất dễ nhận ra.

Người bước xuống xe là một người đàn ông, tóc đen, da trắng như tuyết nhưng không nhợt nhạt, nhìn từ xa giống như một bức tranh thủy mặc đen trắng được vẽ bởi một họa sĩ nổi tiếng.

Vẻ đẹp có chút không chân thật.

Ánh mắt Triệu Duật Hành dừng lại một chút, sau đó anh lấy lại tinh thần, lùi lại nửa bước, theo bản năng nhường đường cho người đàn ông trước mặt.

Ai ngờ, anh lùi lại nửa bước, người đàn ông kia không tiến lên, mà ngược lại với vẻ mặt phức tạp nhìn anh.

Giây tiếp theo, người đó bước chân nặng nề đi về phía anh, cho đến khi đứng ngay trước mặt.

Triệu Duật Hành phải cúi đầu một chút mới có thể đối diện với ánh mắt của cậu ta.

Người đàn ông nhìn anh rất lâu, với vẻ muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cậu ta nói, giọng nói còn hay hơn anh nghĩ rất nhiều.

"Anh chính là cái người họ Triệu kia?"

Trong tang lễ, cậu ta tức đến hôn mê, nhưng vẫn nhớ những người trong Thẩm gia đã tìm cho cậu ta một đối tượng liên hôn.

Chính là người họ Triệu!

Lúc đầu Thẩm Luật có nhắn tin nói với cậu rằng anh ta đã đến cổng lớn, nhưng Thẩm Thư Dịch không ngờ, oan gia ngõ hẹp nhanh đến thế.

Ánh mắt của Thẩm đại thiếu gia dừng lại ở trên chiếc áo khoác lông vũ đen trắng rẻ tiền hai trăm tệ mà Triệu Duật Hành đang mặc, lại thấy một đôi giày thể thao giả nhãn hiệu, chỉ cảm thấy mình đã trải qua tất cả những chuyện kì quái nhất trong đời.

Triệu Duật Hành gật đầu, xác nhận thân phận của mình.

Đúng là vị hôn phu giá rẻ của cậu!

Hai mắt cậu tối sầm, suýt nữa ngất xỉu ngay trước cửa nhà.

Thẩm Thư Dịch cố gắng ổn định lại cơ thể, dùng một giọng nói mang vẻ quyết tâm chịu chết: "Thôi được rồi. Anh đi theo tôi vào rồi nói."

Thẩm Thư Dịch đi lên trước, thấy Triệu Duật Hành không đi theo, cậu nhíu mày: "Sao thế?"

Triệu Duật Hành lúc này đã đoán được thân phận của người đàn ông trước mặt.

Được nhiều người bao quanh, tùy tùng đi trước đi sau như vậy, trừ chủ nhân của biệt thự này, Thẩm đại thiếu gia, thì không thể là ai khác.

Người gây ra chuyện khiến ông của anh phải nhập viện, khiến những người dân khu sông Tam Quanh không có nhà để về đang ở ngay trước mắt.

Đồng tử của Triệu Duật Hành ngay lập tức lạnh đi, tự nhiên là không có thái độ tốt với Thẩm Thư Dịch.

Triệu Duật Hành nói, anh không quên việc đòi tiền bồi thường, giọng nói có chút lạnh lùng: "Thẩm thiếu gia, tôi cố ý đến tìm cậu."

Thẩm Thư Dịch lập tức nghĩ đến vụ liên hôn xui xẻo mà anh trai cậu đã nói, trong lòng càng thêm khó chịu, ngữ khí cũng không được tốt: "Không thì sao?"

Vụ liên hôn đã khiến Thẩm đại thiếu gia rất không vui.

Không phải anh cố ý đến tìm tôi, lẽ nào anh muốn tôi cho kiệu tám người khiêng đến tìm anh hay sao, đồ rẻ tiền kia?!

Thẩm Thư Dịch cười lạnh nói: "Vậy thì anh đã tìm đúng người rồi, tôi cũng đang muốn tìm anh để giải quyết chuyện này!"


Nửa tiếng sau, Triệu Duật Hành ngồi trong phòng khách của biệt thự Thủy Loan Số 1.

Căn biệt thự trị giá hơn 1 tỷ này có hệ thống sưởi sàn hoạt động 24/24 giờ, trên sàn còn lót một tấm thảm lông cừu dày, dù có đi chân trần trên đó cũng không cảm thấy lạnh.

Trên chiếc bàn trà được thiết kế riêng ở Ý và vận chuyển bằng đường hàng không, có một ly trà nóng đã nguội.

Trong biệt thự, người quản gia đã thêm nước nóng một lần, Triệu Duật Hành không nhúc nhích, chỉ có chút không kiên nhẫn nhìn vào điện thoại.

Kể từ khi Thẩm đại thiếu gia vào cửa, cậu ta đã chui thẳng lên tầng hai, đã gần một tiếng rồi vẫn chưa xuống.

Khi hỏi, người quản gia lịch sự trả lời: "Tam công tử vẫn đang trang điểm và sửa soạn, xin quý khách đợi một lát."

Triệu Duật Hành không biết Thẩm Thư Dịch đang trang điểm, sửa soạn cái gì, nhưng anh vẫn đợi thêm một tiếng nữa. Nếu không phải vì tiền bồi thường cho ông, với tính cách của anh, giờ này anh đã rời đi từ lâu rồi.

Tiểu không nhẫn ắt loạn đại mưu, Triệu Duật Hành lại kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng.

Khi hoàng hôn buông xuống, Thẩm Thư Dịch đã sửa soạn xong và cuối cùng cũng đi xuống lầu.

Khi gặp lại cậu ta, Thẩm Thư Dịch đã thay một bộ quần áo khác, cởi bỏ bộ tang phục màu đen nặng nề, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi màu trơn có áo choàng, chiếc áo choàng dừng lại ở trước ngực, cảm giác rũ rất đẹp giống như đuôi của một chú cá betta.

Ở cổ áo còn có một chiếc ghim cài đá quý lớn bằng ngón cái, cũng là màu nhạt, cậu ta bước đi nhẹ nhàng từ tầng hai xuống, khiến mọi người phải thay đổi cách nhìn.

Chỉ là, biểu cảm của Thẩm Thư Dịch không thể gọi là đẹp.

Vốn dĩ, cậu thay một bộ quần áo đẹp, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, nhưng vừa xuống lầu lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của vị hôn phu rẻ tiền này, cậu không cách nào có thể vui vẻ được.

Triệu Duật Hành cũng lúc này mới biết, Thẩm Thư Dịch cố ý để anh đợi vài tiếng đồng hồ.

Cậu muốn cho anh một bài học.

Thẩm Thư Dịch đúng là có tâm lý muốn ra oai với đồ rẻ tiền này.

Nhưng nhìn thấy anh lại kiên trì như vậy, ở dưới lầu đợi hai ba tiếng đồng hồ mà chưa rời đi, Thẩm Thư Dịch trong lòng vừa thương cảm vừa tức giận, đấm ngực dậm chân.

Mẹ nó, tên nghèo này quyết tâm muốn "kết hôn" với cậu thật à!

Đối với sức hấp dẫn của bản thân, Thẩm Thư Dịch rất tự tin, vì vậy cũng không quá bất ngờ.

Thẩm Thư Dịch đi đến trước ghế sofa, ngồi xuống, quyết định nói chuyện rõ ràng với người đàn ông này.

Trước khi xuống lầu, cậu đã nghiên cứu lại những tin tức về những bà mẹ chồng độc ác ở Cảng Vân suốt 50 năm qua, hiểu rõ những thủ đoạn của những bà mẹ chồng đó.

Nhưng điều cậu không ngờ tới là, hôm nay cậu phải tự mình làm một "bà mẹ chồng" của chính mình.

Thẩm Thư Dịch quyết định dùng tiền để xóa bỏ mọi rắc rối, dù sao cậu cũng chỉ còn lại tiền đô la Mỹ thôi.

"Nói cái giá đi, cần bao nhiêu tiền mới đồng ý rời đi."

Triệu Duật Hành sững sờ, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi như vậy.

Vừa rồi Thẩm Thư Dịch cho anh một bài học, khiến anh nghĩ rằng con đường đòi nợ hôm nay sẽ vô cùng khó khăn.

Nhưng nghĩ lại, người giàu cũng không thiếu mấy cái tiền này.

Anh không đòi hỏi nhiều, dứt khoát: "50 vạn."

Thẩm Thư Dịch sững sờ: "Ít vậy sao?!"

Chết tiệt.

Không thể nào.

Cậu là tam thiếu gia của Thẩm gia, từ khi sinh ra đã là đứa con cưng của truyền thông Cảng Vân, sao lại chỉ có giá 50 vạn được? Hồi nhỏ cậu bị bắt cóc, bọn bắt cóc còn đòi 500 triệu đô la Mỹ cơ mà?!

50 vạn mà có thể khiến người khác từ bỏ ý định kết hôn với cậu ư?!

Thẩm Thư Dịch do dự một chút, cảm thấy giá trị của bản thân mình không xứng đáng, không tình nguyện nói: "Có quá ít không, nếu không anh cứ thêm nữa đi?"

Tôi xin hỏi, có coi thường ai vậy không: )

"Không cần." Triệu Duật Hành không phải là người đòi giá vô tội vạ, đáng giá bao nhiêu thì là bấy nhiêu, căn nhà của họ cũng không đáng bao nhiêu tiền: "Giá này là vừa đủ."

Thẩm Thư Dịch:…………

À.

Biểu cảm của Thẩm Thư Dịch gần như vỡ ra, nhưng nghĩ lại, 50 vạn mà có thể đuổi được tên rẻ tiền này đi, thì ít chuyện không bằng bớt chuyện.

"Lâm thúc, lấy máy POS của tôi ra đây."

Thẩm Thư Dịch lấy thẻ tín dụng của mình ra, quẹt thẳng 50 vạn vào máy POS.

Nghĩ đến việc mình đã dễ dàng thoát khỏi cuộc hôn nhân này như vậy, Thẩm Thư Dịch không khỏi đắc ý.

Chỉ là, nụ cười trên mặt cậu còn chưa kịp nở thì đã đóng băng lại ở giây tiếp theo.

Máy POS phát ra giọng nói máy móc của nữ giới, báo rằng thẻ tín dụng của cậu đã bị giới hạn giao dịch. Thẩm Thư Dịch không thể tin nổi nhìn vào màn hình.

?

Thẻ tín dụng của cậu đã bị anh cả đóng băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play