Quả nhiên rất thơm.
Sâu bướm vị giác bị lạc buổi trưa cuối cùng cũng quay trở lại.
Thật cảm động trời đất. Nếu một kẻ cuồng ăn mà không có vị giác, đó chính là mất đi một trăm triệu!
Mặc dù Tề Trừng không hề có một trăm triệu, cũng chưa từng nhìn thấy.
“Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.” Chú Quyền nói.
Tề Trừng “ừm” một tiếng mơ hồ, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.
Khi cậu bị bệnh, một mình ở trong phòng sẽ rất chán, sẽ nghĩ rất nhiều thứ. Ấn tượng sâu sắc nhất là lần đó bị sốt ở phòng trọ, người cứ hôn hôn trầm trầm, căn phòng nhỏ hẹp tối tăm, lúc thì rất nóng, lúc lại run lẩy bẩy vì lạnh. Ở thủ đô không có thân nhân, bạn bè, đến cả uống một ngụm nước cũng không có sức. Cậu chợt cảm thấy sống thật là khó khăn, chi bằng chết đi cho rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT