Thẩm Trú khi còn nhỏ có rất nhiều bạn bè, trong số đó hắn thích nhất một cậu bé tên Ân Tắc Kinh, là con nhà giàu, luôn mặc y phục tốt nhất, dùng loại kiếm tốt nhất.
Ân Tắc Kinh là một đứa trẻ keo kiệt, cũng không thích chia sẻ với người khác, nhưng hắn cảm thấy Thẩm Trú không tệ, nên nguyện ý chia sẻ kiếm phổ và linh dược cho hắn.
Theo quan niệm chưa hoàn toàn trưởng thành của Thẩm Trú, bạn bè nên ở bên nhau cả đời. Nhưng sau này, Ân Tắc Kinh chuyển đi, nghe nói là vì thiên phú xuất chúng, được gia tộc lựa chọn đưa đi bồi dưỡng trọng điểm.
Thẩm Trú khóc lóc tiễn hắn đi, còn Ân Tắc Kinh dù hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn vẫy tay cười nói với hắn: “Đừng buồn, chúng ta sẽ còn gặp lại, ta chờ một ngày kia ngươi đến tìm ta!”
Cùng với tuổi tác lớn dần, Thẩm Trú giống như bao người khác, quên đi người bạn thời thơ ấu này. Cho đến khi hắn bái nhập tiên môn, gặp được Ân Tắc Kinh với thân phận là thủ tịch đệ tử.
Những năm gần đây hắn lớn lên, dáng vẻ càng đường hoàng, khí phách càng hăng hái.
Giữa đám đông đang chăm chú nhìn võ đài, hắn nhảy xuống, đón ánh sáng vẫy tay: “ATrú, mau tới đây, A Trú!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play