“A huynh!” – Thẩm Như Nguyệt khẽ gọi, thanh âm nhu hòa như tiếng suối đầu nguồn.

Bùi Cảnh Hiên xoay người, ánh mắt liền chạm phải bóng dáng tiểu quận chúa đã thay một thân váy dài sắc cam nhạt, thắt ngang eo là dải lụa đỏ cam mềm mại. Mái tóc vẫn vấn song kế gọn gàng, làm bật lên khuôn mặt tươi tắn, càng khiến nàng thêm phần kiều nộn, đáng yêu.

Kẻ khác nếu khoác lên mình sắc y phục này, e khó mà tôn được vẻ đẹp, nhưng da nàng trắng như tuyết, dung nhan thanh lệ, lại khiến sắc váy ấy rực rỡ, nổi bật đến lóa mắt.

Khi còn khoác bộ dáng tiểu cung nhân vừa rồi, nàng đã thu hút không ít ánh nhìn. Giờ đổi sang xiêm y mới, vẻ đẹp ấy càng khiến người khó rời mắt. Nào ngờ, ngay dưới tầm mắt của Bùi Cảnh Hiên, lại có kẻ không biết sống chết, dám chắn ngang đường đi của nàng.

— Vị cô nương này xin dừng bước! — Một thiếu niên tay cầm hoa đăng ngăn nàng lại, nâng lên một trản bát giác đăng, mặt đăng khắc họa mấy mỹ nhân kiều diễm. — Tại hạ Trần Hoài, chẳng hay có thể hữu duyên mời cô nương cùng dạo ngắm hoa đăng?

Thẩm Như Nguyệt vốn không ưa kẻ xa lạ quấy rầy, huống chi trong thiên hạ, mấy ai dám ngang nhiên chặn đường nàng? Làn mày liễu khẽ chau, chút bất mãn hiện nơi đáy mắt.

Tiểu Điệp vội bước lên ngăn lại, lạnh giọng:
— Vị công tử này, xin tự trọng!

Trần Hoài lại mỉm cười, thong thả nói:
— Tối nay là Thất Tịch hoa đăng tiết, khắp phố phường ai chẳng tìm tri âm? Tại hạ thấy cô nương đơn lẻ một mình, chẳng bằng chúng ta kết bạn du ngoạn. À, suýt nữa quên, gia phụ chính là đương triều Lễ Bộ Thượng thư Trần Trung Dân.

Hắn đẩy hoa đăng về phía trước, lòng chắc mẩm chỉ cần nghe đến thân phận ấy, mỹ nhân sẽ vui lòng đón nhận. Trong kinh, bao nhà quyền quý đều mong gả nữ nhi cho hắn để kết thân cùng quan lớn. Hắn đã đến tuổi thành thân, mẫu thân sớm thu xếp nhiều mối hôn sự vừa ý, dĩ nhiên chẳng ngăn được hắn tìm thêm mấy mối hồng nhan tri kỷ. Trông nữ tử này chẳng phải khuê các danh môn, bằng không sao có thể xuất hiện lẻ loi ở đây?

Nhưng hắn đâu biết, lời lẽ và cử chỉ ấy chỉ khiến Thẩm Như Nguyệt thêm chán ghét. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị ai vô lễ như thế. Lễ Bộ Thượng thư chi tử thì đã sao? Nàng chẳng chút hứng thú.

Tiểu quận chúa hờ hững, giọng điệu thong thả:
— Tránh ra!

Trần Hoài sững người, chưa kịp đáp, đã thấy một bóng nam tử toàn thân tỏa hàn khí tiến tới, che chắn tiểu mỹ nhân vào phía sau mình.

Bùi Cảnh Hiên vốn biết, một khi tiểu quận chúa ra cung, tất sẽ thu hút bọn ăn chơi trác táng. Quý Bách Hoài e cũng chẳng đủ tư cách để bảo vệ nàng. Bởi vậy, khi hay tin nàng lén chuồn ra, ngài gác lại công vụ, lập tức đuổi theo. Tiểu cô nương đã muốn dạo chơi, ngài sẽ bồi nàng, nhưng lại không ngờ gặp kẻ chọc giận đến thế.

Trần Hoài bỗng thấy áp lực dồn dập, quanh thân nam tử kia lạnh buốt, ánh mắt thâm trầm như vực sâu. Hắn theo bản năng lùi lại vài bước, tay run khiến chiếc hoa đăng rơi xuống, lửa bén vào, thoáng chốc hóa thành tro bụi.

Khó chịu vì mất mặt, hắn vẫn cố lấy can đảm:
— Tại hạ Trần Hoài, gia phụ là Lễ Bộ Thượng thư Trần Trung Dân. Chỉ là thấy cô nương đi một mình, muốn kết bạn mà thôi… Không biết các hạ là?

— Trần Trung Dân? — Bùi Cảnh Hiên hừ lạnh, ngón tay khẽ vuốt chiếc bạch ngọc ban chỉ nơi ngón cái.

Trần Hoài ngạc nhiên, kẻ này sao dám trực xưng tên huý phụ thân hắn?

— Ngày mai lâm triều, trẫm sẽ hỏi kỹ Trần đại nhân, Trần phủ dạy con như thế nào… — Giọng ngài lạnh lẽo, từng chữ như băng giá.

Nghe vậy, tim Trần Hoài chợt dội lên dự cảm bất an. Nhìn nam tử tự nhiên nắm tay tiểu cô nương rời đi, tả hữu lại có thị vệ, cung tỳ hộ giá, hắn bỗng rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra: Không lẽ… Không lẽ nào… Hai người ấy, chẳng phải nên ở trong hoàng cung sao? Sao lại xuất hiện nơi hội hoa đăng…

Hắn chẳng kịp nghĩ thêm, lảo đảo bỏ chạy về phủ, mặt mày như vừa gặp đại họa.

Thẩm Như Nguyệt vẫn ung dung nhìn quanh, ánh mắt sáng rỡ như chứa cả hội hoa đăng trong đó. Nàng bỗng quay đầu, nụ cười ngọt như mật:
— A huynh, ngươi mua cho ta một trản hoa đăng có được không?

Bùi Cảnh Hiên theo ngón tay thon nhỏ nhìn sang, là một chiếc đèn hình con thỏ bằng lưu ly, vừa hoa lệ vừa tinh xảo.

Ngài thầm cười, quả nhiên vẫn là tính nết tiểu cô nương. Từ nhỏ đến lớn, trong cung có gì đẹp đều là phần của nàng. Dù nàng muốn cả ánh trăng trên trời, ngài cũng tìm cách hái xuống cho nàng. Huống hồ, chỉ là một trản hoa đăng, sao lại không mua được?

Ai ngờ, chủ quán nghe xong liền cười xua tay:
— Tiểu nương tử, hôm nay là hoa đăng tiết, nơi này hoa đăng không bán. Nếu muốn trản ấy, xin mời phu quân của cô nương đối câu đối. Đối được, hoa đăng ở đây đều tùy chọn.

Hóa ra, kinh thành chẳng thiếu văn nhân nhã sĩ, chủ quán này hẳn cũng muốn nhân dịp ấy gây tiếng thơm cho cửa tiệm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play