Nghe Lục Chiêu Lăng nói, Thanh Phong có chút ngơ ngác.

Hắn khó tin nhìn Lục Chiêu Lăng.

Cảnh mười ngón tay siết chặt, tình chàng ý thiếp mà hắn thấy vừa rồi là giả sao? Sao quay đầu một cái đã nói đến giá cả? Mà mở miệng đã là ba ngàn lượng!

Hay thật, một câu nói của Nhị tiểu thư đã khiến cho không khí nồng nàn tình ý trong phòng ban nãy tan biến không còn dấu vết.

Thanh Phong có chút đồng cảm nhìn về phía Vương gia nhà mình.

Quả nhiên thấy sắc mặt Vương gia hơi đen.

"Ngươi tìm Khánh ma ma lấy bạc."

Tấn vương nói câu này có chút nghiến răng nghiến lợi.

Lục Chiêu Lăng thì nghe ra.

Trước mặt họ, nàng không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.

"Tiểu thư."

"Lục nhị tiểu thư, Vương gia thế nào rồi?"

Thanh Âm, Thanh Bảo và Khánh ma ma đều tiến lại.

Quản gia thì không câu nệ gì, vội cùng Phụ đại phu vào phòng, chuẩn bị giúp Vương gia ngâm thuốc tắm.

Vương gia tính tình cô độc, lại quá tuấn tú, từ năm mười tuổi đã liên tiếp xảy ra chuyện nha hoàn dùng đủ mọi thủ đoạn để bám lấy hắn, hoặc nhét đồ lót của mình vào giường hắn. Sau vài lần như vậy, phòng của Vương gia cấm tiệt mọi nữ nhân ra vào.

Tuy lệnh cấm này không bao gồm Khánh ma ma, nhưng bà vẫn tự giác tuân thủ.

Khi bà còn có thể ra vào, Thái hậu cũng không ít lần dùng thân phận để ép bà "gửi" đồ vào phòng Vương gia.

Như là ban cho bà một bộ y phục, kết quả khi bà mặc bộ y phục đó vào phòng Vương gia, lúc đi lại đã để lại hương thơm trong phòng.

Bản thân bà thì đã được người ta lén cho dùng thuốc giải, nhưng Vương gia thì không.

Vương gia lúc đó mới khoảng mười tuổi, vậy mà đã bị người ta dùng loại độc kích thích tình dục đó.

Lần đó, Vương gia đã phải ngâm mình trong nước lạnh suốt nửa canh giờ, chờ Phụ đại phu đến châm cứu giải độc.

Từ sau lần đó, Khánh ma ma cũng tự giác tuân thủ quy tắc không vào phòng ngủ của Vương gia nữa.

Những người có thể vào chỉ có Thanh Phong, Thanh Lâm và những người khác, dù sao họ cũng có võ công, lại luôn theo hầu Vương gia, muốn giở trò trên người họ không dễ dàng như vậy.

Ngay cả quản gia Vân Bá, thực ra cũng có võ công, nhưng người ngoài không ai biết.

"Tạm thời không chết được."

Lục Chiêu Lăng trả lời Khánh ma ma, nhưng khi nhìn thấy một lớp bụi xám đen trên mặt bà, nàng khựng lại một chút.

"Vất vả cho Nhị tiểu thư rồi, Nhị tiểu thư ngồi bên này, mau uống tách trà ăn chút điểm tâm nghỉ ngơi."

Khánh ma ma không nhận ra ánh mắt của Lục Chiêu Lăng có chút không đúng, vẫn đang mời mọc nàng.

Phụ Thừa thì nhìn ra, hắn nhìn Lục Chiêu Lăng, rồi lại nhìn Khánh ma ma.

Có gì đó không đúng sao?

"Tiểu thư, người nhìn ra điều gì sao?"

Thanh Âm cũng tinh ý, nàng cũng nhận ra.

Thanh Bảo vẫn còn hơi ngơ ngác:

"Tiểu thư thấy gì vậy?"

Nàng nhìn quanh, cũng không thấy có gì lạ.

Khánh ma ma nghe Thanh Âm nói, nghi hoặc nhìn Lục Chiêu Lăng.

"Ngày mai đừng đến dưới gốc cây hòe."

Lục Chiêu Lăng nói với Khánh ma ma một câu như vậy.

Khánh ma ma ngẩn ra một lúc, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

"Đều nghe theo Nhị tiểu thư, nhưng trong vương phủ không trồng cây hòe, lão thân cũng rất ít khi ra ngoài."

Lục nhị tiểu thư vẽ bùa có thể lợi hại, cũng có chút bản lĩnh thật, nhưng chưa chắc đã biết hết mọi chuyện, thật sự có thể tính toán không sai sót, vậy chẳng phải giống như thần tiên sống sao?

Nhưng bà tôn trọng Lục Chiêu Lăng, tự nhiên cũng sẽ không làm mất mặt nàng, chỉ cười đáp ứng.

Lục Chiêu Lăng cũng không có thói quen phải bắt người khác hứa hẹn.

Nàng đã nói, người khác có nghe hay không, nàng không quản.

Ngồi xuống bưng tách trà uống một ngụm, ngước mắt lên đã bắt gặp đôi mắt sáng long lanh của Phụ Thừa.

Lục nhị tiểu thư cuối cùng cũng nhìn hắn!

"Phụ Thừa bái kiến Lục nhị tiểu thư!"

Hắn vội vàng hành lễ.

Thiếu niên mười mấy tuổi, rạng rỡ tuấn tú, mọi tâm tư đều viết hết lên mặt.

"Ngươi không sao rồi chứ?"

Lục Chiêu Lăng gật đầu với hắn, lịch sự hỏi một câu.

Dù sao trước đó cũng đã nhận bạc của Phụ gia, hỏi một câu này, coi như là dịch vụ hậu mãi?

Phụ Thừa trong lòng vui sướng, chỉ cảm thấy Lục Chiêu Lăng chắc là đang quan tâm mình. Mặt hắn hơi nóng lên:

"Không có chuyện gì, ta có nghe lời ngươi, mấy ngày nay nắng tốt đều ra sân phơi nắng một chút."

Nói xong câu đó, hắn lại hỏi Lục Chiêu Lăng, còn điều gì hắn cần chú ý, ăn uống có cần bồi bổ hay kiêng khem gì không.

Khánh ma ma liếc nhìn Phụ Thừa.

Cháu trai của Phụ lão, trước đây có phải là người nói nhiều như vậy không? Còn nữa, nói chuyện thì nói chuyện, sao mặt lại hơi đỏ?

Trông hắn có vẻ trạc tuổi Lục nhị tiểu thư. . .

Lục Chiêu Lăng đáp lại Phụ Thừa vài câu, uống một tách trà, ăn một miếng điểm tâm, rồi mới quay sang Khánh ma ma.

"Lần này ta đến khám bệnh, thu phí ba ngàn lượng, Tấn vương nói tìm bà lấy."

Tim Phụ Thừa khẽ giật.

Lục nhị tiểu thư đến giúp Tấn vương, cũng phải thu bạc sao?

Vậy thì—

Địa vị của Tấn vương trong lòng nàng, chẳng phải cũng gần giống như hắn sao?

Khánh ma ma cũng có chút bất ngờ, nhưng bà không biểu hiện ra ngoài:

"Mời Nhị tiểu thư chờ một lát, tôi đi lấy ngay."

Một nha hoàn vào thêm trà bưng ấm trà theo sau lui ra.

"Ma ma!"

Khánh ma ma đi chậm lại, nhìn nàng:

"Chuyện gì?"

Trước đó là Thanh Âm và Thanh Bảo đi pha trà, nhưng sau đó chờ hơi lâu, Khánh ma ma liền cho người đến thêm trà.

Thanh Âm và Thanh Bảo vốn là bà chuẩn bị cho Vương gia, sau khi hai nha hoàn đi, trong viện Vương gia không còn nha hoàn nào.

Hôm nay đây là một nha hoàn hạng hai từ tiền viện gọi tới, tên là Liễu Nhi.

Liễu Nhi đi theo Khánh ma ma, có chút tò mò:

"Vị Lục nhị tiểu thư vừa rồi, có phải là người được ban hôn cho Vương gia không?"

"Ừm."

"Vậy hôm nay cô ấy đến làm gì ạ? Chẳng lẽ cô ấy bái Phụ đại phu làm sư phụ, muốn học y thuật?"

Vừa rồi Lục nhị tiểu thư nói đến khám bệnh. . .

Là đi cùng Phụ đại phu đến khám bệnh? Trước đây Liễu Nhi không có tư cách vào viện của Vương gia, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Dĩ nhiên là không."

Khánh ma ma đối với hạ nhân trong phủ cũng rất khoan dung:

"Nhị tiểu thư có chút bản lĩnh, tóm lại ngươi nhớ kỹ, sau này Nhị tiểu thư đến vương phủ, cũng phải hầu hạ cho tốt."

Ánh mắt Liễu Nhi chợt lóe, giọng điệu khó hiểu:

"Nhưng cô ấy là Vương phi tương lai, tại sao còn phải thu tiền của Vương gia? Mà mở miệng đã là ba ngàn lượng."

Khánh ma ma cũng không biết Lục Chiêu Lăng ở trong phòng rốt cuộc làm gì, nhưng Phụ đại phu và Thanh Phong đều rất tin tưởng Lục nhị tiểu thư, nàng chắc chắn đã làm một việc rất quan trọng.

"Đây là chuyện giữa Vương gia và Nhị tiểu thư."

Là hạ nhân, hỏi nhiều như vậy là không đúng. Khánh ma ma cũng thấy Liễu Nhi còn nhỏ, nên kiên nhẫn dạy bảo nàng thêm.

Sau này Lục nhị tiểu thư gả vào, hậu viện cũng cần thêm vài nha hoàn hầu hạ, Vương gia không cần, nhưng Vương phi thì cần.

Liễu Nhi trông thanh tú, làm việc cũng có vẻ nhanh nhẹn, sau này để nàng theo Thanh Âm và Thanh Bảo cũng được, làm nha hoàn hạng hai trong viện của Vương phi.

"Đừng hỏi nhiều, làm việc nhiều vào, ngươi đi lấy một chậu nước, rửa tay cho Lục nhị tiểu thư."

Khánh ma ma nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play