Lục Chiêu Lăng tỉnh lại, vừa mở mắt đã cảm thấy cằm mình bị người ta siết chặt.
Mặt nàng bị nâng lên.
Lục Chiêu Vân nhìn gương mặt này, trán bị thương, mặt bị tạt nước, vậy mà vẫn xinh đẹp như vậy, khiến nàng chua xót như vừa ăn mấy quả quýt xanh.
"Nhị muội muội đúng là có bản lĩnh!"
Lục Chiêu Lăng gạt tay nàng ra, liếc nhìn căn phòng.
Căn phòng chật hẹp, đồ đạc cũ kỹ, khung giường bong tróc sơn, màn che cũng đã phai màu. Một chiếc bàn tròn nhỏ, bốn chiếc ghế đẩu mòn vẹt.
Đây không thể là Tấn Vương phủ được. Vương phủ nào lại tồi tàn thế này.
Nghe cô gái trẻ trước mặt gọi mình là nhị muội muội, Lục Chiêu Lăng hiểu ra, đây hẳn là Lục phủ.
"Tấn vương đưa ta về?"
Nàng hỏi, đưa tay lau nước trên mặt.
"Là ngươi tạt?"
Lục Chiêu Vân không ngờ Lục Chiêu Lăng tỉnh lại mà bình tĩnh đến vậy, bất giác đáp:
"Là ta tạt thì sao?"
"Ồ, vậy à."
Lục Chiêu Lăng giơ tay, tát thẳng vào mặt nàng.
"Bốp!"
Một cái tát vang dội, giáng thẳng vào mặt Lục Chiêu Vân.
Lục Chiêu Vân bị đánh đến ngây người, khi hoàn hồn thì lập tức nổi giận, nàng hét lên đầy kinh ngạc.
"Lục Chiêu Lăng! ! ! Ngươi dám đánh ta? Ta là tỷ tỷ của ngươi— "
Nha hoàn Thu Cúc cũng sững sờ.
Trước đây, thư từ quê gửi về nói rằng Lục Chiêu Lăng những năm qua tính tình rất khó ưa, lầm lì như quả bầu câm, không có tính khí, cũng chẳng cười nói, mỗi ngày chỉ cắm đầu làm việc để được hai bữa cơm no.
Còn nói rằng khi đến kinh thành, nàng chắc chắn sẽ lo lắng bất an, khó thích nghi, rụt rè như một kẻ nhà quê.
Nhưng Lục Chiêu Lăng bây giờ, ngoài vẻ ngoài có chút thảm hại đáng thương, cử chỉ nào có giống như trong thư miêu tả?
Thu Cúc không nhịn được kéo tay áo Lục Chiêu Vân, nói nhỏ:
"Đại tiểu thư, có khi nào nhầm không ạ? Nàng ấy thật sự là Nhị tiểu thư sao?"
Lục Chiêu Vân bị hỏi vậy cũng giật mình.
Nàng hít một hơi thật sâu, cố nén giận, một tay che mặt bị tát, trừng mắt nhìn Lục Chiêu Lăng.
"Nói, ngươi có phải là Lục Chiêu Lăng không?"
"Sao, đến bây giờ Lục phủ vẫn chưa có ai biết mặt mũi ta thế nào à?"
Lục Chiêu Lăng ngồi xuống ghế, đưa tay sờ sau gáy, nhíu mày.
Sau khi nàng hôn mê, chắc chắn đã ở trên xe ngựa cùng Tấn vương một đoạn đường, được tử khí của hắn nuôi dưỡng một lúc, nên bây giờ tinh thần đã khá hơn một chút.
Nhưng hắn lại mặc kệ vết thương trên đầu nàng, cứ thế đưa nàng về Lục phủ, có phải là quá vô trách nhiệm không?
Trong lòng Lục Chiêu Lăng trừ của Tấn vương hai điểm.
Tấn vương vốn dung mạo, dáng người thuộc hàng thượng phẩm, có thể cho một trăm điểm, nhưng tính tình lạnh lùng, sát khí quá nặng, trừ mười điểm, bây giờ lại mặc kệ vết thương của nàng mà vứt nàng về Lục phủ, trừ thêm mười điểm nữa.
Ừm, chỉ còn tám mươi điểm.
Lục Chiêu Vân nghiến răng nhìn Lục Chiêu Lăng.
Đã đến nước này rồi, sao nó vẫn có thể ung dung như vậy?
"Ngươi sáu tuổi đã bị đưa về quê, bây giờ khác hoàn toàn so với lúc nhỏ, ai mà nhận ra được?"
"Vậy nên, mười năm không hỏi han, không ai đến thăm một lần, lại còn có lý sao?"
Nghe Lục Chiêu Lăng nói vậy, Lục Chiêu Vân cũng xác nhận được thân phận của nàng.
Nghĩ lại cũng đúng, ai lại ngốc đến mức đi giả mạo một tiểu thư Lục gia không được sủng ái?
Lục Chiêu Vân nhớ lại lời hứa với cha rằng sẽ làm rõ mọi chuyện, nàng lại hít một hơi thật sâu, nuốt cái tát này vào bụng.
"Cha mẹ rõ ràng đã cho người đi đón ngươi, tại sao ngươi lại ở cùng Tấn vương?"
Lục Chiêu Lăng đầu óc choáng váng, không lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Lục Chiêu Vân lại đầy ác ý đoán mò:
"Nhị muội muội, không lẽ ngươi gặp phải kẻ xấu giữa đường?"
Nàng khoa trương che miệng kinh hô:
"Trời ạ, vết thương của muội có phải do bọn chúng đánh không? Chúng còn làm gì muội nữa? Nhị muội muội, trên người muội còn có vết thương nào khác không?"
Lục Chiêu Lăng nhìn nàng, thấy rõ sự ác ý trên mặt nàng.
"Ngươi muốn nói gì?"
"Nhị muội muội, nếu thật sự gặp phải chuyện đó, muội cứ nói ra, ta sẽ đi tìm cha, để người tìm ra bọn xấu đó báo thù cho muội!"
Lục Chiêu Lăng không nhịn được cười.
"Ngươi có phải muốn hỏi, ta có bị người ta làm nhục không?"
Chà, nói thẳng thế sao?
Mặt Lục Chiêu Vân không khỏi đỏ lên, nhưng mắt lại sáng rực, chỉ mong đó là sự thật.
"Làm ngươi thất vọng rồi, ta vẫn ổn, còn trong sạch hơn ngươi."
Lục Chiêu Lăng nói.
Nếu không phải vì cơ thể nàng vẫn chưa hồi phục, Lục Chiêu Vân đã sớm bị nàng đá ra ngoài.
"Nhị muội muội, chuyện này muội không thể giấu được, nếu thật sự bị làm bẩn, phải cho người chuẩn bị thuốc tránh thai, nếu không lỡ mang thai con của kẻ xấu, muội sẽ bị dìm lồng heo đó— "
"Chiêu Vân, Phụ đại phu đến rồi, muội muội con tỉnh chưa?"
Ngoài cửa truyền đến giọng của Lục phu nhân.
Lục Chiêu Vân giật mình:
"Sao Phụ đại phu lại đến nhanh vậy?"
"Mẹ, mời Phụ đại phu vào đi, nhị muội muội tỉnh rồi!"
Lục Minh và Lục phu nhân dẫn một ông lão tóc râu bạc trắng bước vào.
Ánh mắt Lục Chiêu Lăng lướt qua ba người họ.
Dáng vẻ của Lục Minh và Lục phu nhân không khác nhiều so với trong ký ức, xem ra cuộc sống của họ ở kinh thành khá sung túc, không già đi bao nhiêu, ngược lại còn phơi phới, giàu sang nhàn nhã.
Còn ông lão này vừa vào cửa, Lục Chiêu Lăng đã ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng, đúng là một đại phu.
Thế nhưng, trên trán ông lão, có một luồng khí màu xám đen đang chậm rãi lượn lờ.
Ánh mắt Lục Chiêu Lăng ngưng lại, nhìn thẳng vào Phụ đại phu.
Phụ đại phu vừa vào đã thấy Lục Chiêu Lăng.
Người có thể khiến cho tên nhóc Chu Thời Duyệt kia còn chưa vào Vương phủ đã cho người đến đón, chắc chắn không phải là một cô nương bình thường.
Bây giờ nhìn lại, quả nhiên.
Cô nương này có một đôi mắt rất đẹp, đặc biệt có thần.
"Không phải nói bị thương rất nặng sao? Sao người không nằm trên giường?"
Phụ đại phu trầm giọng hỏi.
Lục phu nhân nhanh chóng ra hiệu cho Lục Chiêu Vân.
"Chiêu Vân bái kiến Phụ đại phu."
Nàng nở một nụ cười tiêu chuẩn, duyên dáng hành lễ với Phụ đại phu.
Ai ngờ, Phụ đại phu chẳng thèm nể mặt:
"Lúc này còn khách sáo cái gì! Ta hỏi cô nương kia kìa!"
Lục Chiêu Lăng không quen biết Phụ đại phu, nhưng nhìn phản ứng của người nhà họ Lục, nàng lập tức hiểu ra, đây không phải là một đại phu bình thường, rất có thể là do Tấn vương mời đến.
Ừm, không quên mời đại phu cho nàng, cộng lại năm điểm.
"Phụ đại phu, con vừa mới khuyên muội muội lên giường nằm, nhưng không biết muội ấy bị kích động gì, cứ làm ầm lên không cho ai lại gần, có khi nào muội ấy đã gặp phải chuyện gì không hay không ạ?"
Giọng Lục Chiêu Vân nghe có vẻ rất lo lắng.
Phụ đại phu sa sầm mặt.
Lục phu nhân đảo mắt, lập tức khóc lóc lao về phía Lục Chiêu Lăng.
"Con gái ngoan của ta ơi, con xảy ra chuyện này, sau này làm sao nói chuyện cưới xin, làm sao nhìn mặt người ta đây!"