Đường Đường cũng không do dự quá lâu, vì cậu thấy dưới người kia là một vùng máu đỏ sậm. Hiển nhiên là máu từ vết thương chảy ra. Nếu còn tiếp tục chần chừ, người này có lẽ sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.

“Thôi thì… coi như tích đức.” Đường Đường khẽ thở dài, cuối cùng vẫn không thể làm ngơ trước người sắp chết.

Cậu kéo tay người đó, định đỡ người ta dậy. Nhưng mà đối phương lại vừa cao vừa to hơn cậu, đã vậy còn đang hôn mê bất tỉnh. Một mình cậu muốn đưa người ta về nhà đúng là hơi quá sức.

Cuối cùng, Đường Đường chỉ còn cách luồn tay vào dưới cánh tay người kia, kéo lê đi.

May mà nơi này cách chỗ cậu ở không xa lắm. Nếu không, kể cả có kéo được người về tới nơi, đối phương chắc cũng mất máu quá nhiều mà chết mất.

“Hôm nay tôi cứu mạng anh, anh nợ tôi một mạng đấy. Về sau nhớ trả cho tôi.” Đường Đường vừa kéo người vừa không quên đòi ân tình.

Vốn dĩ cậu chỉ là một pháo hôi, một nhân vật nhỏ không quan trọng, đến tính mạng còn chưa đảm bảo được. Nếu cứu thêm một người, biết đâu lại tăng thêm chút bảo đảm, lỡ như người này sau này giúp được cậu trong mạt thế thì sao?

Hơn nữa, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa. Biết đâu ông trời thấy cậu thiện lương như vậy lại thương tình, không để cậu phải làm pháo hôi nữa.

Đường Đường vừa lạc quan tưởng tượng, vừa tiếp tục kéo người, nhưng vẫn không thể che giấu một sự thật:

Người này… thật sự nặng quá!

Đây là người á? Rõ ràng là một con heo mà!

Vừa tưởng tượng tương lai tươi sáng, Đường Đường vừa âm thầm than thở về “con heo” mà mình đang cố sức kéo.

Ngay lúc Đường Đường vừa mới kéo người đi được một đoạn, nơi người bị thương nằm ban nãy đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ mặc váy trắng tinh, vẻ ngoài thanh thuần. Cô đảo mắt nhìn xung quanh với vẻ mơ hồ, nhưng không phát hiện được gì.

Cô không biết tại sao mình lại tới con ngõ nhỏ hẻo lánh này. Nhưng dường như có một thứ gì đó như số phận đã dẫn dắt, bắt buộc cô phải đến. Nếu không, cô sẽ bỏ lỡ thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Cô gái thanh thuần tuy cảm thấy rất khó hiểu trước sự xuất hiện kỳ lạ này, nhưng lại vô cùng để tâm. Cô cố gắng tìm kiếm khắp nơi, không chịu bỏ cuộc, song vẫn không thấy được gì. Cuối cùng chỉ đành không cam lòng rời đi.

Còn về chuyện có người vừa đến nơi này, Đường Đường hoàn toàn không biết gì. Cậu rốt cuộc cũng kéo được người kia về tới nhà, mà bản thân thì mệt mỏi đến mức nằm bẹp trên sàn.

Vết thương của người đó nằm ở bên hông. Vừa đặt người xuống đất, nền nhà đã bị máu loang ra một mảng đỏ. May mắn là trong lúc kéo đi không để lại vết máu nào trên đường. Nếu không, nói không chừng lát nữa cảnh sát sẽ lần theo dấu vết mà tìm tới cửa.

Đường Đường nghỉ ngơi một chút, sau đó nhận mệnh đi vào nhà vệ sinh tìm một chiếc khăn sạch, làm ướt bằng nước ấm, chuẩn bị lau vết thương cho người kia.

May mắn là kiếp trước cậu từng học y. Nếu là người bình thường mà trị liệu thì e rằng không chết cũng thành sống dở chết dở.

“Gặp được tôi là phước ba đời của anh đấy.” Đường Đường vừa càm ràm, vừa cởi áo vest trên người đối phương ra. Đôi mắt bỗng mở to, lấp lánh ánh sáng.

“Lúc nãy đã thấy người này dáng người không tệ rồi, không ngờ cởi áo ra lại có sức hấp dẫn đến thế. Chậc chậc…”

Hai mắt Đường Đường sáng rực, lia qua toàn thân đối phương. Nếu lúc này người kia tỉnh lại, nhất định sẽ cảm thấy như đang bị sàm sỡ bằng mắt.

Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc áo sơmi đã đẫm máu ở bên hông. Vừa cởi ra, vừa đường hoàng nói:

“Không cởi quần áo thì không xử lý được vết thương. Hơn nữa còn dễ bị nhiễm trùng. Tôi làm vậy là vì tốt cho anh thôi.”

Nếu không phải ánh mắt kia sáng quá mức, thì mấy lời này nghe còn có lý hơn một chút.

Sau khi cởi hết quần áo dính máu trên người đối phương, Đường Đường còn chưa kịp cảm thán về thân hình cực phẩm của người kia, thì đã bị vết thương bên hông kéo mất sự chú ý.

Thật ra vết thương không lớn lắm, nhưng lại khiến Đường Đường trở nên nghiêm túc. Bởi vì đây… không phải là vết thương bình thường, mà là vết thương do súng bắn!

Thế giới này cũng giống như thế giới mà cậu từng sống, ngoài những nhân viên đặc biệt ra thì người bình thường căn bản chẳng bao giờ thấy được súng.

Người này… rốt cuộc là ai?

Khi Đường Đường một lần nữa nhìn về phía người bị thương, trong mắt cậu đã không còn sự đùa cợt hay trêu chọc ban đầu, mà chỉ còn lại sự nghiêm túc.

Bị trúng đạn, lại sở hữu ánh mắt khiến người khác kinh sợ, rõ ràng là kiểu người sống trong nguy hiểm quanh năm mới có được khí chất như thế.

Nhưng… rốt cuộc là ai mới có thể sống giữa nguy hiểm liên miên như vậy, còn có thể tiếp xúc đến súng đạn?

Lính đánh thuê? Tội phạm? Hay là… bộ đội đặc chủng?

Đường Đường nhìn người đàn ông trước mặt, cho dù khuôn mặt đã bị máu nhuộm loang lổ, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ tuấn mỹ. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, lông mày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, và… đôi mắt đen bóng kia, dù bây giờ đang nhắm nghiền vẫn khiến người ta có cảm giác như bị hút lấy hồn phách.

Một người đàn ông đầy sức hút như vậy, Đường Đường thật sự không muốn tin rằng anh ta là tội phạm.

Nếu tội phạm nào cũng đẹp trai đến thế, e rằng sẽ có không ít người tình nguyện bị họ lôi kéo làm chuyện phạm pháp mất. Vậy thì xã hội chắc chắn sẽ đại loạn.

So với lính đánh thuê hay tội phạm, Đường Đường càng muốn tin rằng người này là một bộ đội đặc chủng đang thực hiện nhiệm vụ bí mật. Không muốn đến bệnh viện có lẽ là vì sợ bị lộ thân phận.

Bộ đội đặc chủng, lại còn tuấn mỹ đến thế, người như vậy trong tiểu thuyết nhất định không phải là nhân vật phụ tầm thường. Đường Đường bắt đầu điên cuồng lục lọi trí nhớ, cố nhớ lại các nhân vật trong quyển 《Mạt Thế Cường Giả》, sau đó đem người trước mắt đối chiếu từng người một.

Bất chợt, một khả năng hiện lên trong đầu khiến mắt Đường Đường sáng rực. Nhưng lần này không phải kiểu sáng vì mê trai, mà giống như thấy được hy vọng sống.

Một người vừa có ngoại hình xuất chúng, vóc dáng hoàn mỹ, lại còn là bộ đội đặc chủng… chẳng phải chính là nam chính sao?

Tuy 《Mạt Thế Cường Giả》 là tiểu thuyết dành cho nam, nhưng tác giả có vẻ quá ưu ái cho nam chính. Đem hết thảy điều mà mọi người đàn ông ao ước nhồi nhét cho anh ta: ngoại hình, gia thế, năng lực cá nhân.

Nam chính có diện mạo anh tuấn, thuộc mẫu hình lý tưởng của các nữ sinh đương thời. Phàm là ai từng gặp qua, đều mê mệt thét chói tai. Vì vậy, sau khi tận thế xảy ra, khắp nơi đều có hồng nhan tri kỷ bám lấy anh ta.

Gia đình nam chính là đại gia tộc quân nhân, ông nội là một trong những chỉ huy cấp cao nhất của quân đội. Đa số người thân trong nhà đều phục vụ trong quân ngũ, đảm nhiệm các chức vụ quan trọng.

Còn bản thân nam chính thì càng không thể coi thường. Chưa đầy ba mươi tuổi đã được thăng lên cấp trung tá, một thành tích hiếm thấy trong lịch sử quân đội. Nếu không có đại phản diện xuất hiện, thì anh ta chính là người trẻ nhất từng đạt được chức vị này.

Tóm lại, khả năng người này là nam chính thật sự rất cao.

Nếu đây đúng là nam chính, vậy thì ông trời quả thật đã chiếu cố cậu rồi.

Cậu vừa mới cứu một mạng của nam chính, chắc chắn sau này nam chính sẽ không ra tay “diệt pháo hôi” như trong truyện nữa. Chỉ cần về sau cậu tránh xa nữ chính và tất cả các nữ nhân khác, thì nam chính càng không có lý do để xử lý cậu.

Không được, dù chỉ có một chút khả năng người này là nam chính, cậu cũng phải dốc toàn lực cứu cho bằng được.

Giờ đây, Đường Đường nhìn người đàn ông kia không còn với ánh mắt mê trai hay tán thưởng, mà là như nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng. Cậu cực kỳ cẩn trọng, chăm chút từng chút một.

Người này bị thương do trúng đạn, nên trước tiên phải lấy viên đạn ra. Đường Đường từng làm bác sĩ ở kiếp trước, việc phẫu thuật thế này tất nhiên là làm được. Có điều hiện giờ điều kiện trong nhà quá đơn sơ, làm phẫu thuật lấy đạn sẽ rất khó khăn.

Cậu lập tức mở điện thoại, nhìn thấy số dư tài khoản trống trơn thì ánh mắt khẽ co lại. Nhưng rất nhanh, cậu vẫn vào mạng đặt đơn hàng, chọn giao trong ngày.

Để tránh bị nghi ngờ, Đường Đường không mua tại một cửa hàng duy nhất, mà đặt ở nhiều nơi khác nhau, mua đầy đủ các thiết bị y tế cần thiết.

Thời gian quá dài thì vẫn có khả năng bị phát hiện. Nhưng tận thế sẽ xảy ra chỉ trong nửa năm nữa. Cứu xong người này, cậu sẽ lập tức rời khỏi nơi đây, quay về đế đô. Dù sau đó có người phát hiện ra điều bất thường, lúc tra ra được nơi ở của cậu thì tận thế cũng đã bắt đầu, không ai còn rảnh rỗi để điều tra chuyện này nữa.

Sau khi đặt hàng xong, Đường Đường bắt đầu lau rửa sạch sẽ vết thương cho người đàn ông kia bằng những động tác thuần thục, tránh nhiễm trùng, đồng thời chuẩn bị những thứ cần thiết cho ca phẫu thuật sắp tới.

Hiện tại trong nhà chỉ có một mình cậu, cả ca phẫu thuật cũng chỉ có thể do một mình cậu làm. Vậy nên mọi công đoạn chuẩn bị phải làm thật kỹ, bằng không đến lúc bắt đầu, sẽ chẳng còn thời gian để xoay xở.

“Vì cứu anh mà tôi lao tâm lao lực như vậy, sau này anh mà dám vờ như không quen tôi thì đừng trách tôi ác.” Đường Đường lẩm bẩm, nhìn người đàn ông đang bất tỉnh. “Bằng không tôi giết anh ngay bây giờ cũng được. Dù sao nửa năm nữa tận thế tới, cũng không còn ai điều tra chuyện này đâu.”

Đường Đường vừa lẩm bẩm trò chuyện với người đàn ông, vừa không ngừng tay xử lý vết thương cho anh ta. Trước khi các thiết bị y tế được giao tới, cậu cố gắng hết sức đưa người đàn ông vào phòng khách, cũng là phòng duy nhất trong căn hộ chung cư nhỏ này.

Thật ra, Đường Đường không phải chưa từng nghĩ tới chuyện: nếu người này thật sự là nam chính, vậy thì sao không giết luôn từ bây giờ, như thế cậu sẽ không phải lo bị xử lý nữa. Nhưng thế giới này vốn đang vận hành theo cốt truyện của 《Mạt Thế Cường Giả》, ai biết được nếu cậu giết chết nam chính thì liệu cả thế giới này có sụp đổ theo hay không?

Nếu thực sự như vậy, cậu còn chưa kịp chờ tận thế tới thì đã toi mạng rồi.

Mà cậu lại rất thích thân phận hiện tại của mình. Cho nên, nam chính tuyệt đối không thể chết được.

Đường Đường chọn dịch vụ giao hàng nội thành, rất nhanh đã nhận được lô thiết bị y tế. Cậu thành thục kiểm tra và thử máy.

Phần lớn các thiết bị dùng cho phẫu thuật đều không được bán cho cá nhân, vì vậy Đường Đường chỉ có thể gom góp những thứ có thể mua công khai. So với điều kiện của bệnh viện, đương nhiên là thua xa.

Nhưng nếu người đàn ông kia đã dứt khoát từ chối đến bệnh viện, thì liệu có vượt qua được cửa tử này hay không, chỉ còn biết phó mặc cho số phận, xem vận may của anh ta thế nào.

Tuy nhiên, nếu người này thật sự là nam chính, vậy thì cho dù điều kiện có tệ tới đâu, chắc chắn anh ta cũng sẽ chịu đựng được mà qua khỏi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play