Phùng Dao Cầm thu lại dòng suy nghĩ rối bời, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của con gái. Thấy Tuế Tuế dường như chẳng hề bận tâm đến câu hỏi vừa rồi, cô thử hỏi:
“Thế… Tuế Tuế không có ba thì có buồn không?”
Bé nghiêm túc nghĩ một lát, rồi lắc đầu, vẻ mặt hồn nhiên đáp:
“Không đâu, vì con có mẹ mà!”
Dù không có ba, nhưng con có một người mẹ nấu cơm cho ăn, kể chuyện cho nghe, mua váy xinh cho mặc. Là một “viên kẹo bông gòn” từ nhỏ đã quen không có ba bên cạnh, Tuế Tuế thấy mình đã đủ hạnh phúc rồi.
Nghe giọng trẻ con non nớt ấy, mắt Phùng Dao Cầm hơi ươn ướt. Cô quay đi, lén lau nước mắt, không muốn con nhìn thấy.
Không hiểu sao, dạo này cô dễ xúc động hơn hẳn, cứ nghe con nói mấy câu là muốn khóc. Nhưng nếu để Tuế Tuế nghĩ mẹ yếu đuối, hay khóc nhè giống con thì biết làm sao? Con giờ chỉ có mỗi mẹ, cô phải là tấm gương mạnh mẽ cho con mới được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play