Cô bé vẫn nức nở, nhưng dưới tác dụng của viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ trong tay vị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, tiếng khóc dần nhỏ lại.

Phó Oánh Ngọc bước tới gần, nhìn kỹ mới phát hiện cô nhóc này thật sự rất xinh xắn. Đôi mắt vừa khóc xong vẫn long lanh nước, trong veo như một dòng suối sạch và sáng.

Là một nữ diễn viên, vì giữ dáng, Phó Oánh Ngọc thường ăn rất ít, đôi khi còn bỏ bữa. Lâu dần, cô mắc chứng tụt huyết áp, nên trợ lý luôn để vài viên kẹo ngọt trong áo khoác hoặc túi xách để phòng khi cần. Không ngờ hôm nay lại hữu dụng trong tình huống này.

Cô bé rất nhạy cảm với cảm xúc của con người. Vì không cảm nhận thấy ác ý nào từ vị tiểu tỷ tỷ này, cô liền không cảnh giác, ngọt ngào nói một câu cảm ơn, rồi yên tâm bóc kẹo, bỏ viên kẹo trắng mềm vào miệng.

Nhìn cô nhóc chẳng hề đề phòng, lại còn ngoan ngoãn cảm ơn mình, chẳng hiểu sao tâm trạng vốn đang tồi tệ của Phó Oánh Ngọc lại tốt hơn hẳn.

Phó Oánh Ngọc là nữ chính của bộ phim điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng 《Ngủ Đông》, và cũng là nhân vật được cả đoàn phim săn đón. Hôm nay, cô cố tình tắt điện thoại, rời xa quản lý và trợ lý để tìm một góc yên tĩnh, vì tâm trạng không tốt, muốn ở một mình. Ai ngờ chưa ngồi bao lâu đã bắt gặp một “tiểu khóc bao” đang lặng lẽ khóc suốt mười phút không dừng, khiến cô không chịu nổi mà phải lên tiếng.

Cô bé nhấm nháp hương vị ngọt ngào của kẹo sữa, ngẩng cằm, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào vị tỷ tỷ xinh đẹp bên cạnh.

Hai người – một lớn một nhỏ – mỗi người ngồi một bên, cách nhau nửa cánh tay, chẳng ai mở miệng trước. Phó Oánh Ngọc giả vờ không thấy ánh mắt “nóng bỏng” của cô nhóc, trầm tư một lát rồi chậm rãi móc điện thoại ra.

Vừa bật máy, cô thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ. Ngay sau đó, điện thoại lại reo. Là quản lý gọi tới.

Sắc mặt Phó Oánh Ngọc thoáng hiện vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn bắt máy. Nghe đầu dây bên kia nhẹ giọng nhắc nhở rằng hóa trang đang chờ, cô chỉ lạnh lùng đáp:

“Biết rồi.”

Nói xong, cô cúp máy thẳng.

Cô bé thấy tỷ tỷ đứng lên, liền hỏi bằng giọng trong trẻo:

“Xinh đẹp tỷ tỷ, chị đi rồi sao?”

“Ừ, chị còn phải làm việc.” – Phó Oánh Ngọc ngẫm nghĩ, rồi lấy nốt hai viên kẹo sữa còn lại trong túi, nhét vào bàn tay mềm mại của cô bé – “Ngồi đây ngoan, đừng chạy lung tung. Sẽ có người đến tìm em.”

Đây là địa bàn của đoàn phim 《Ngủ Đông》, người ngoài không thể tùy tiện ra vào. Một đứa trẻ xuất hiện ở đây hẳn phải là diễn viên nhí. Nếu để mất, đoàn phim sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề, chưa kể gia đình mà làm lớn chuyện thì càng khó xử.

“Xinh đẹp tỷ tỷ, chị là người tốt.” – Đôi mắt đen láy của cô bé cong cong, vẻ mặt nghiêm túc như đang nói một chân lý.

Phó Oánh Ngọc hơi sững lại, rồi bật cười. Mấy viên kẹo sữa và vài lời dỗ dành là thành “người tốt” sao…

Quả nhiên, vẫn chỉ là một cô nhóc ngây thơ, chẳng biết gì về sự phức tạp của người lớn.

Những năm qua, để leo lên vị trí hôm nay, cô đã làm không ít việc mờ ám. Ngay cả vai nữ chính trong bộ phim này, cô cũng có được nhờ tính kế, cướp từ tay một nữ diễn viên kỳ cựu.

Thân thể và tâm hồn của cô, từ lâu, đã bắt đầu mục ruỗng từ tận gốc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play