Vì muốn khen thưởng con gái lần này thuận lợi giành được vai diễn, buổi trưa hôm nay Phùng Dao Cầm nấu hẳn ba món mặn và một món canh, toàn là những món cô bé thích ăn.
Sườn xào chua ngọt, thịt viên chiên, tôm bóc vỏ xào thanh, cùng canh nấm nấu thịt bằm…
Ngửi thấy hương thơm bốc lên từ bàn ăn, cô bé theo bản năng nuốt nước bọt.
Trông ngon quá đi mất QAQ… Trước đây, vốn là một tinh linh kẹo bông gòn, cô bé chẳng cần ăn gì, cũng chưa từng biết đói là gì. Nhưng từ khi trở thành người thật sự, cô mới phát hiện mình không chỉ có vị giác mà còn sinh ra một loại khao khát khó tả với đồ ăn của loài người.
“Tuế Tuế, con ngẩn ra làm gì thế? Mau ăn đi, không động đũa thì đồ ăn sẽ nguội mất.” Phùng Dao Cầm vừa nói vừa gắp một ít thức ăn bỏ vào chiếc chén hồng nhạt chuyên dụng của con gái.
Cô bé vụng về cầm đôi đũa, gắp lấy miếng thịt viên trong chén. Đôi mắt đen trắng rõ ràng khẽ chớp chớp, rồi cắn một miếng thật to, chậm rãi nhai nuốt. Khuôn mặt khẽ phồng lên, trông chẳng khác gì một chú hamster nhỏ đang ăn vụng, vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch khiến ai nhìn cũng muốn đưa tay xoa.
Là một người mẫu thời trang nhí, gương mặt xinh đẹp của cô bé là điều không phải bàn cãi.
Phùng Dao Cầm nhìn con gái ăn ngon lành mà mỉm cười, tiện tay lau vết cơm dính nơi khóe miệng cô bé. Lâu lắm rồi mới thấy con ăn uống không hề kén chọn như vậy.
Bữa cơm đầu tiên dưới thân phận con người, cô bé ăn no đến mức sờ sờ cái bụng tròn xoe của mình rồi đáng yêu ợ một tiếng.
“Tuế Tuế, chiều nay mẹ có việc phải ra ngoài một lát, con ở nhà một mình cũng phải ngoan, nghe chưa? Còn nữa, nếu có ai gõ cửa thì tuyệt đối không được mở cho người lạ. Mẹ có mang chìa khóa, không cần lo.”
Thay xong quần áo, Phùng Dao Cầm lại nhớ tới khoản thù lao vừa nhận được từ đoàn phim hôm nay, bèn nói thêm:
“Con cứ ở nhà xem TV, đừng chạy lung tung. Tối nay mẹ sẽ mua cho con chiếc váy đẹp mà lần trước con thích, chính là cái ở quầy hàng kia đó.”
Chiếc váy hoa mà cô bé thích có giá tận một ngàn tệ. Ở tuổi này, trẻ con lớn nhanh, mua quần áo đắt tiền có khi chỉ mặc được chưa đầy hai tháng. Vì thế trước đây, Phùng Dao Cầm vẫn luôn tiếc, không muốn chi nhiều như vậy. Nhưng nghĩ đến những cảnh quay sắp tới, cuối cùng chị vẫn quyết định chiều con một lần.
Nghe đến chiếc váy xinh đẹp, đôi mắt cô bé lập tức sáng lên, giọng non nớt hỏi:
“Chỉ cần con ngoan ngoãn ở nhà thì sẽ có váy mới mặc thật sao?”
Nhìn con gái vui mừng như vậy, Phùng Dao Cầm bật cười, đáp:
“Đương nhiên rồi. Khi nào mẹ lừa con bao giờ chứ?”