Trong giới này lâu năm, Tiểu Ngô đã gặp đủ kiểu minh tinh: trước mặt khán giả thì một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác. Có người còn mắng chửi, thậm chí động tay động chân với trợ lý. May mắn là chị Oánh Ngọc trước sau như một, chưa bao giờ gây khó dễ. Chỉ cần làm tốt phần việc của mình, cuối năm tiền thưởng của trợ lý bên chị lúc nào cũng cao hơn hẳn chỗ khác.
Phó Oánh Ngọc cúi đầu xem kịch bản với đủ loại ký hiệu đánh dấu, thản nhiên nói:
“Tôi có gì mà giận. Chuyện giữa tôi và cô ta đâu phải vài câu là nói rõ được.”
Dù đã quyết định chấm dứt hợp đồng với công ty hiện tại, nhưng với bộ phim điện ảnh của đạo diễn Hạ Tri Lương, Phó Oánh Ngọc chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ vai. Thật ra, chỉ cần kịch bản hay, cô không quan trọng việc mình có là nữ chính hay không. Cô chỉ đơn giản là không muốn làm nền cho Kỷ Mẫn – thế thôi.
Cảm giác này… giống như món đồ mình quý nhất bị ruồi bọ bu vào, ghê tởm không chịu nổi.
Từ một thành viên nhóm nhạc hạng mười tám, chỉ biết hát nhảy, đến khi sở hữu kỹ năng diễn xuất như hiện tại – tất cả là nhờ mỗi lần nhận vai, cô đều nghiêm túc đến từng chi tiết.
Phân cảnh tiếp theo của cô phải đợi đến tối mới quay, nên sau khi dặn trợ lý rời đi, Phó Oánh Ngọc ngồi xem kịch bản một lúc. Sắc mặt cô có phần mệt mỏi, khẽ xoa ấn đường, rồi quay sang nhìn chiếc ghế bên cạnh. Không biết từ lúc nào, trên đó đã ngồi một bé gái mặc phục trang diễn, buộc hai bím tóc nhỏ xinh, trông cực kỳ đáng yêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT