“Đây là diễn viên nhí mà cậu tìm cho tôi à?”
Ngồi trên ghế dài, phó đạo diễn nheo mắt quan sát cô bé mặc váy liền thân màu hồng nhạt do người phụ trách dẫn đến.
—— Cô bé xinh xắn như búp bê sứ, đứng yên ngoan ngoãn một bên, trên đầu buộc hai bím tóc nhỏ đáng yêu. Không khóc cũng không làm ồn, đôi mắt to tròn long lanh nước, sáng trong như pha lê, khiến người ta nhìn là muốn cưng chiều ngay. Ngoại hình hoàn toàn khớp với yêu cầu nhân vật.
Phó đạo diễn trong lòng có chút hài lòng, nhưng nghĩ đến tính cách kén chọn của đạo diễn Trần, vẫn cẩn thận hỏi thêm:
“Đúng rồi, Tiểu Lý, bé này diễn cảnh khóc thế nào?”
Trẻ con ở tuổi này thường khó chỉ đạo, đoàn phim mỗi lần tìm diễn viên nhí đều gặp không ít phiền toái. Nếu bé đã có kinh nghiệm diễn xuất, quá trình quay sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Lý Phú Quý – người phụ trách tìm diễn viên – hơi cúi người, chắc chắn đáp:
“Đạo diễn cứ yên tâm. Con bé tên Cố Tuế Tuế, là một trong những diễn viên nhí diễn cảnh khóc tốt nhất mà tôi từng thấy. Nghe nói còn là người mẫu nhí cho các thương hiệu thời trang trẻ em, độ ăn hình cao hơn hẳn những bé khác.”
Nghe vậy, phó đạo diễn càng thêm yên tâm.
Vai “công chúa nhỏ khát nước” tuy thời lượng xuất hiện trên màn ảnh không dài, nhưng lại là nhân vật rất quan trọng. Đây là em gái của nam chính, và cái chết của bé để lại ấn tượng sâu sắc, đồng thời đặt nền tảng cho mạch báo thù của nam chính sau này.
Trước đó, họ đã chọn được diễn viên phù hợp và chuẩn bị vào đoàn, nhưng chẳng may bé ấy bị cúm, không thể tham gia. Bị động thay đổi, đoàn phim buộc phải tìm người mới. May mắn là Cố Tuế Tuế có điều kiện mọi mặt đều vượt trội, đủ để báo lại kết quả cho đạo diễn Trần.
——
Chờ ngoài cửa, Phùng Dao Cầm thấy con gái bước ra liền vội vàng hỏi, giọng thấp thỏm:
“Lý ca, kết quả thử vai thế nào? Tuế Tuế nhà tôi có được chọn không?”
Lý Phú Quý mỉm cười:
“Chị còn không yên tâm tôi à? Phó đạo diễn đã gật đầu rồi, vai này chắc chắn là của Tuế Tuế. Chút nữa sẽ có người dẫn hai mẹ con đi ký hợp đồng.”
Nghe vậy, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng của Phùng Dao Cầm lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Nhân lúc không ai để ý, khẽ ngoắc tay Lý Phú Quý, cười nói nhỏ:
“Cảm ơn Lý ca. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm. Sau này Tuế Tuế vào đoàn, mong anh quan tâm con bé nhiều hơn.”
Để giành được vai diễn này cho con gái, cô ta đã tốn không ít công sức với người đàn ông này, tất nhiên phải tận dụng triệt để.
Lý Phú Quý bị hành động nhỏ kia làm ngứa ngáy trong lòng, vui vẻ đáp:
“Yên tâm, ở phim trường tôi sẽ coi Tuế Tuế như cháu gái ruột mà chăm sóc.”