Cô bé ngẩng đầu, hàng mi dài còn vương hai giọt nước mắt, mắt chớp chớp rồi khẽ khàng gõ nhẹ lên mu bàn tay Lục Trì.
Cô bé đi về phía Phó Oánh Ngọc, trong đầu tưởng tượng hình ảnh y như đúc, mắt đẫm nước nhưng mặt vẫn hồng hào như con thỏ nhỏ, khiến ai cũng phải thương yêu vô cùng.
“ chị xinh đẹp…” Cố Tuế Tuế nói giọng còn nghẹn ngào, thật ra cô bé cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ thế rơi xuống không dừng được.
Bỗng cô bé nhìn thấy một viên kẹo.
Nước mắt lập tức ngừng rơi, Lục Trì thấy cách này rất hiệu quả, mừng thầm thở phào: “Cuối cùng thì Tiểu Tuế Tuế không khóc nữa rồi.”
Nếu cô bé mà tiếp tục khóc, Lục Trì cũng chỉ muốn cùng khóc theo thôi.
Thử hỏi ai mà chịu nổi khi thấy một đứa nhỏ mềm mại, mong manh, đôi mắt đầy nước mắt ấy?
Lục Trì nói: “Cảm ơn cô đã đưa kẹo.”
Phó Oánh Ngọc nhún vai, mặt lạnh lùng: “Không cần cảm ơn, tiện tay thôi mà.” Dù trong lòng vẫn thắc mắc sao mình lại tự nhiên xen vào chuyện người khác, nhưng làm rồi thì cũng không muốn giải thích gì thêm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT