Trên đảo nhỏ.
Kha Cảnh Dương dậy rất sớm. Nhìn sang bên cạnh, cô bé vẫn còn đang say giấc, gương mặt nhỏ xíu nhăn nhăn trong chiếc áo khoác rộng thùng thình. Anh bất giác bật cười, khẽ kéo lại áo choàng cho bé rồi nhẹ nhàng đứng dậy.
Tổ chương trình này đúng là… nhẫn tâm quá. Vì hiệu ứng chân thật mà ngay cả một cái chăn cũng không cấp. Nếu cho cái lều trại thì cũng còn tạm, đằng này lại bắt ngủ trong hang núi. Hang thì rộng rãi, có chỗ nằm hẳn hoi, nhưng ngủ lâu vẫn thấy gò bó, không thoải mái chút nào.
Sợ làm bé tỉnh giấc, Kha Cảnh Dương rón rén bước ra ngoài, cầm theo ít dụng cụ tổ chương trình chuẩn bị sẵn, định ra bờ biển mò thức ăn cho bữa sáng.
Một giờ trôi qua. Thành quả… chỉ vỏn vẹn hai con cua nhỏ, vài con tép tí hin và một nắm vỏ sò.
“Đây mà gọi là bữa sáng à…” Anh chống nạnh, cau mày. Bản thân thì sao cũng được, nhưng để một đứa trẻ ăn mấy thứ này thì thật chẳng ra gì.
Sau một hồi suy tính, Kha Cảnh Dương nảy ra ý tưởng táo bạo — “cướp” đồ ăn của nhân viên hậu trường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT