Buổi chụp bìa tạp chí kéo dài hơn một tiếng mà chẳng có tiến triển gì, Tiểu Kẹo Bông Gòn bắt đầu thấy uể oải. Cái váy xinh xắn trên người cũng chẳng đủ khiến bé vui nổiヽ(≧Д≦)ノ
“Làm sao thế?” Kha Cảnh Dương là người đầu tiên nhận ra cô bé bên cạnh có vẻ không vui.
“Kha ba ba, con không thích chụp bìa tạp chí…” Cô bé ôm chặt lấy cánh tay anh, giọng lí nhí, nghe mà thấy tội.
Kha Cảnh Dương hơi sững người. Thật ra anh cũng chẳng thích chụp mấy thứ này, nhưng nghĩ lại thì… so với việc phải về nhà thừa kế gia nghiệp, kiểu “đời sống không chút thú vị” kia còn chán hơn. Vậy nên, thôi thì chụp vài tấm ảnh cũng chẳng tính là gì to tát.
“Hay hôm nay chúng ta dừng ở đây nhé?” Anh hơi do dự mở lời.
Không phải anh tiếc cơ hội chụp bìa, thật sự thì nếu không phải để tranh hơn thua với Lục Trì, anh chẳng đời nào dậy sớm vác mặt đi chụp. Nhưng mà… nếu bỏ ngang, thể nào Lộ Viễn Chi – quản lý của anh – cũng giận tím mặt. Lần trước vì không chịu nổi một người mẫu khó ưa, anh từng bỏ ngang một hợp đồng quảng cáo, nộp phạt cả đống tiền, đến giờ quản lý vẫn còn lải nhải nhắc lại. Nghĩ đến đó, Kha Cảnh Dương chỉ muốn thở dài.
Anh cúi đầu, nhìn mái tóc mềm mịn trên đỉnh đầu bé con đang ôm lấy mình, khẽ mím môi. Thôi, có bị mắng thì chịu vậy. Dù sao anh vốn đã đầy “lịch sử đen”, thêm một vết cũng chẳng chết ai. Mà chụp tạp chí thì ít ra không phải bồi thường vi phạm hợp đồng, coi như còn tiết kiệm được tiền.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play