Ngày đầu tiên quay phim của cô bé diễn ra khá suôn sẻ. Ngoài lúc mới bắt đầu còn ngơ ngác chưa quen ống kính, vì không biết máy quay ở đâu nên bị hỏng vài lần, những cảnh sau đều thuận lợi.
“Tạm! Hóa trang tổ bổ lại lớp trang điểm, chuẩn bị quay tiếp.”
“Cô bé đóng vai công chúa này nhìn có linh khí thật, lão Lý, lần này cậu chọn người giỏi đấy.” — Trần đạo đứng trước màn hình vừa xem vừa gật gù.
Ở tuổi này, khó mà nói tới kỹ thuật diễn xuất. Quan trọng là cảm giác mà diễn viên mang lại cho người xem. Với những đạo diễn nổi tiếng như Trần đạo, đôi khi sự tự nhiên, hồn nhiên không diễn mà như thật lại quý hơn là kỹ xảo thuần thục.
Trước đây, ông từng nghĩ có nên chọn một diễn viên nhí lớn tuổi hơn để đảm nhận vai công chúa mất nước, vì phân đoạn cuối khá khó. Nhưng giờ xem ra, chọn một bé đúng độ tuổi thế này mới là hợp nhất. Sự ngây thơ, chất phác vô tình toát ra qua từng cử chỉ, ánh mắt là điều mà trẻ lớn hơn khó diễn được.
Cô bé thì hoàn toàn không biết đạo diễn hài lòng với mình ra sao. Trong mắt cô, đoàn phim là nơi vừa có các anh chị đẹp trai xinh gái để ngắm, vừa có đồ ăn, lại có người chăm sóc. Nếu được, cô muốn ngày nào cũng tới.
Giờ là lúc nghỉ giữa buổi. Lục Trì nhìn “muội muội” của mình trong phim đang ngồi ăn vặt với vẻ mặt hạnh phúc, khóe môi anh khẽ cong lên.
Đống đồ ăn đó là anh cố ý bảo trợ lý mua. Chính anh không ăn, chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô bé thưởng thức mà thấy thú vị.
Lục Trì vui vẻ hỏi:
“Ngon không?”
Cô bé gật đầu liên tục như gõ tỏi:
“Ngon lắm!”
Thật hạnh phúc làm người — một ngày ba bữa, ngày nào cũng có đồ ngon (/≧▽≦/)~
“Ngon thì ăn nhiều vào, đừng tiết kiệm tiền cho ca ca.” — Lục Trì cười.
Ban đầu anh tưởng hôm nay sẽ phải ứng phó với đủ tình huống rối rắm trên phim trường. Không ngờ lại thuận lợi bất ngờ. Có khi không chỉ không phải tăng ca, mà còn được về khách sạn nghỉ sớm.
Tất cả nhờ vào cô bé này — tính cách đáng yêu, hợp tác tốt, và hơn cả là rất chuyên nghiệp dù tuổi còn nhỏ.
Cô bé hình như cũng nhận ra lời khen, bèn nhoẻn cười, để lộ hàm răng trắng nhỏ xinh. Trong lòng cô, Lục Trì ca ca hiện giờ chỉ kém mẹ một bậc.
Thế giới của “Kẹo Bông Gòn” đơn giản lắm — ai đối xử tốt với cô, người đó chính là người tốt.