Làm con cháu thế gia, bình thường hưởng hết vinh quang, nhưng thời khắc mấu chốt, cũng phải có giác ngộ hi sinh vì gia tộc!

"Ha ha ha... Tiền gia thức thời hơn Hoàng gia nhiều lắm, cút đi!"

Phương Tịch vung tay.

"Đồ nhi, chúng ta đi!"

Hắn lướt người, đã rơi xuống lầu các, đi tới bên cạnh Thanh Tang và Thanh Mộc, sau đó rời Hồi Phong Lâu.

Cả sảnh đường lặng ngắt như tờ!

...

"Sư phụ, ngài đúng là... Quỷ Kiến Sầu lúc trước diệt Hoàng gia?"

Trên đường đi, Thanh Mộc không nói lời nào.

Ngược lại Thanh Tang, vẻ mặt khó có thể tin.

"Ai đồn? Sư phụ không có diệt Hoàng gia, chỉ giết mấy người mà thôi."

Phương Tịch vừa đi vừa nói.

Không bao lâu liền trở về võ quán Hữu Gian.

"Thế nhưng... sư phụ, vì sao ngươi muốn đánh vỡ sinh hoạt yên tĩnh, thừa nhận mình là Quỷ Kiến Sầu?"

Bỗng nhiên Thanh Tang lại hỏi ra một vấn đề khác.

"Bởi vì hành vi của ngươi, làm mẫu cho sư phụ... Người phải trực diện nội tâm của mình."

Phương Tịch cười ha ha:

"Sư phụ theo đuổi, là tự do vô câu vô thúc, cần gì phải che che giấu giấu? Đêm nay... các ngươi rời đi trước, ân, mang theo gia đình Tôn Hồng Điệp ở sát vách."

Tuy mặt ngoài Tiền gia chịu thua, nhưng việc năm đó, chưa chắc sẽ dễ dàng chấm dứt như thế.

Tối nay tất có một trận đại chiến!

Đến thời điểm ngộ thương người vô tội sẽ không tốt.

Bây giờ tâm thần của Phương Tịch cực kỳ sinh động, cảm giác chân kình cơ hồ muốn phá thể lao ra, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Đồng thời thuận theo bản tâm, vô câu vô thúc, cũng không phải muốn đi tìm chết.

Nếu đêm nay thật đánh không lại... vậy cùng lắm thì hắn đạp Hắc Vân Đâu chạy trốn!

Lên cấp Tông Sư, nào có trọng yếu bằng mạng nhỏ của mình?

Cái này cũng là bản tâm của mình!

Trăng sáng sao thưa.

Xung quanh võ quán Hữu Gian, chẳng biết lúc nào trở nên yên tĩnh.

"Nửa đêm canh ba, cẩn thận củi lửa!"

Người tuần tra gõ chiêng đồng và cái mõ, chậm rãi đi qua đường phố.

Cửa thành đóng chặt, thậm chí thay đổi quân đội đóng giữ, thuyên chuyển Định Châu Quân cường hãn hơn.

Buổi tối hôm nay, không biết bao nhiêu người đêm không thể chợp mắt.

Gió nổi lên, báo hiệu cơn mưa sắp đến!

Võ quán Hữu Gian, trên thao trường.

Phương Tịch bình tĩnh tập luyện Hỗn Nguyên Chân Công.

Còn Thanh Tang và Thanh Mộc có thể chạy thoát hay không, hắn không quá để ở trong lòng.

Dù sao nếu mình không có chuyện gì, bọn họ nhất định sẽ không có chuyện gì.

Nếu mình bản thân khó bảo toàn, còn hơi đâu quản bọn họ làm chi?

Còn bị bắt đến uy hiếp mình? Hắn xưa nay không phải người bị uy hiếp.

"Thần dung thiên địa, thiên nhân hợp nhất?"

Phương Tịch cảm giác quyền cước của mình vung lên, chân kình không ngừng bộc phát, cực kỳ linh hoạt.

Chỉ kém bước cuối cùng, là có thể từ toàn thân dâng lên, hóa thành một loại lực lượng càng thêm huyền diệu!

Vèo!

Đúng lúc này, một bóng người tựa hồ từ trong bóng tối hiện lên, như một con trăn lớn lao ra, bắp thịt trên cánh tay xoắn xuýt, móng tay sắc bén, huyết quản dữ tợn như lợi trảo của thú hoang, phát động tập kích về phía Phương Tịch!

Ầm!

Tựa hồ Phương Tịch sớm có dự liệu, bàn tay phải ép xuống, tiếp được bàn tay đánh lén, Hỗn Nguyên chân kình bộc phát!

Thứ lạp!

Trong bóng tối, tựa hồ có điện quang lóe lên, thân hình người đột kích ngưng lại.

Cao thủ tranh chấp, trong chớp mắt đã có thể phân ra thắng bại!

Năm ngón tay trái của Phương Tịch khép lại, hóa thành một quyền, giống như Khai Sơn Phủ của Cự Linh Thần nện ra, nhưng bỗng nhiên dừng lại, quay nửa vòng, đánh về một chỗ khác.

Ầm ầm!

Tường vây của đình viện bị xô ra một cái động lớn, bên trong có Võ Sư chiều cao vượt qua ba mét, bắp thịt cả người gồ lên, da thịt màu hắc thiết lao ra, hai tay đan xen, giống như có thú hoang gào thét:

"Bí kỹ Vạn Thú Bào Hao!"

Phương Tịch nửa đường biến quyền, vừa vặn nện ở trên con đường mà người này tất đi qua.

Vẻ mặt đối phương thay đổi, hai tay khoanh tròn, che ở trước ngực.

Ngay sau đó, hắn thống khổ rên lên, hai tay gãy lìa, mơ hồ có thể thấy được xương cốt trắng tinh, lấy tốc độ nhanh hơn bay ngược ra ngoài.

Nhưng nhân cơ hội này, bóng đen vừa rồi đánh lén Phương Tịch cũng đột nhiên nhảy ra, đi tới trên tường vây, thân pháp cực kỳ kinh người, nhưng vóc người rất thấp, giống như người lùn.

"Quỷ Kiến Sầu Phương Lãnh?"

Con ngươi của người lùn màu xanh, phát ra thanh âm oán độc nói:

"Chết tiệt, phải thêm tiền... tình báo của châu phủ không chuẩn chút nào, này mà là Võ Sư tam bộ? Không nhìn thấy cánh tay của lão sư tử bị đánh gãy sao? Con mẹ nó đây là Võ Sư tứ bộ đỉnh phong a! Ngươi nói hắn là nửa bước Tông Sư ta cũng tin!"

"Ta liền biết, ban ngày sau khi bại lộ thân phận, thế nào cũng sẽ có người đến tập kích."

Phương Tịch thu tay lại, nhìn về bốn phía:

"Đều ra đi!"

Loạch xoạch!

Tay áo tung bay, từng bóng người xuất hiện.

Ở bên cạnh người lùn, lại thêm một bóng người cao lớn, thân thể mọc đầy bộ lông màu vàng, cánh tay mềm oặt, chính là Thiết Sư vừa nãy đánh lén!

Ngoài ra trên nóc nhà, đứng một nữ nhân vóc người cao gầy, mặc váy dài màu tím, tay cầm Uyên Ương Việt.

Vị trí cửa chính còn có một lão nhân độc nhãn tóc bạc trắng, hút tẩu thuốc chậm rãi đi vào:

"Quỷ Kiến Sầu... Ngươi nhiều lần phạm vương pháp, còn dám trắng trợn không kiêng dè như thế? Không bằng lui một bước, ngươi thề vĩnh viễn không tiến vào thành Tam Nguyên, chúng ta sẽ rút lui, như thế nào?"

Tuy dám đến vây giết Quỷ Kiến Sầu, ít nhất cũng là Võ Sư tam bộ, nhưng cao thủ cũng có gia có nghiệp, không muốn liều mạng với người!

Nếu Phương Lãnh chỉ là Võ Sư tam bộ thì thôi, nhưng bây giờ thực lực của mục tiêu vượt xa dự liệu, tự nhiên là dĩ hòa vi quý.

"Ha ha... Đây chính là triều đình, ngoài mạnh trong yếu!"

Phương Tịch lắc đầu:

"Bất quá... ta đang muốn dựa vào các ngươi, để hoàn thành bước cuối cùng!"

Lúc hắn nói chuyện, đột nhiên thân hình bành trướng, từng bắp thịt nhô lên, bên trên có vô số gân xanh giống như mãng xà vặn vẹo.

Khi chữ cuối cùng vang lên, Phương Tịch đã đến trước mặt lão giả, bàn tay phủ đầu chụp xuống.

"Nghịch Điểm Thất Tinh!"

Tuy lão đầu độc nhãn hút thuốc, nhưng động tác lại cực kỳ nhạy bén, cái tẩu đâm về phía các đại huyệt của Phương Tịch.

Cái tẩu phá không, phát ra tiếng xèo xèo khủng bố!

Chớp mắt tiếp theo, thân ảnh hai người đan xen mà qua.

Phốc phốc!

Ngoài thân thể Phương Tịch hiện ra từng điểm đỏ, nhưng máu thịt nhúc nhích, vết thương nhanh chóng khép lại.

Ông lão lui mấy bước, liên tục ho khan:

"Khục khục... Thần cùng kình hợp? Quả nhiên là Võ Sư tứ bộ đỉnh phong... Đi mau, người này đã điên cuồng, muốn dựa vào cuộc chiến sinh tử đột phá Tông Sư, chúng ta không thể tiện nghi hắn, lập tức khởi động phương án hai, để Định Châu Quân tiến lên!"

Trong khi nói chuyện, hắn đã nhanh chóng lui ra sau.

Nhưng Phương Tịch nhanh hơn hắn, bước chân như rắn, đã giết tới trước mặt lão đầu độc nhãn.

"Thật can đảm!"

Nữ nhân áo tím quát một tiếng, Uyên Ương Việt đi sau mà đến trước, đã đến sau lưng Phương Tịch.

Người lùn và Thiết Sư hai bên trái phải, quyền pháp cương mãnh, đánh về phía yếu huyệt của Phương Tịch.

Rất hiển nhiên, đây là vây Ngụy cứu Triệu!

Dù Phương Tịch có thể đánh chết lão đầu độc nhãn, nhưng bị ba Võ Sư oanh trúng, đại khái cũng sẽ chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play