Bảng hiệu võ quán mới tinh, viết bốn chữ võ quán Bạch Vân, biên giới còn có vân văn.

Trên diễn võ trường.

Trương Minh Đính biểu hiện kiên nghị, đang dùng nồi sắt đốt nấu nọc độc, rèn luyện song chưởng của mình.

Hắn trải qua Phương Tịch giới thiệu, bái vào võ quán Bạch Vân, trở thành tiểu sư đệ của Mộ Phiêu Miểu.

Lúc này đang khổ tu Bạch Vân Chưởng, thậm chí đã tiến vào cảnh giới Ô Vân!

Cách Võ Giả chỉ kém một đường mà thôi.

"Được!"

Mộ Thương Long ở bên cạnh vừa uống trà, vừa liên tiếp gật đầu:

"Bây giờ trong mười tám tân tú của thành Tam Nguyên, có thể ổn ép ngươi chỉ hai ba người mà thôi... Năm nay Võ Minh bình chọn Bát Tuấn, Minh Đính ngươi rất có hi vọng... Khục khục..."

"Cha, thân thể ngươi còn chưa khỏe, không nên đi ra ngoài."

Mộ Phiêu Miểu vội vã lại nâng, năm ấy cha nàng suýt chút nữa chết ở thành Hắc Thạch, sau đó may mắn được Phương Tịch cho một hạt linh đan bảo mệnh, nhưng dư độc chưa hết, khoảng thời gian này thân thể vẫn không tốt lắm, xem rất nhiều thầy thuốc cũng vô dụng.

Lúc này Mộ Thương Long cao hứng như thế, đại khái là nhìn thấy võ quán rốt cục có người nối nghiệp?

Mấy người này vẫn không phát hiện trên tường vây, đang có một đôi mắt yên lặng nhìn bọn hắn.

"Mộ Thương Long không sống được lâu nữa..."

Trong lòng Phương Tịch thở dài, tay áo hơi động, liền tiến vào võ quán.

Khinh công của hắn cực kỳ kinh người, đệ tử lui tới không ai có thể phát hiện hắn.

Mà trong một gian phòng nhỏ, Bách Hợp đang thêu một bộ y phục, nhìn đường kim đều tăm tắp, hiển nhiên là rất để tâm.

"Công tử..."

Vừa thêu, Bách Hợp vừa nhìn quần áo, tựa hồ ngây dại.

"Ai..."

Phương Tịch thở dài, nhưng không có đi vào, trái lại rời đi.

Lần này hắn tới, chỉ là tuân theo nội tâm của mình, tới xem mọi người của võ quán Bạch Vân.

Nhìn thấy bọn họ bình an, hắn liền an tâm.

"Trái tim của ta... Tông Sư chi tâm... Là trở nên mạnh mẽ! Trở nên mạnh mẽ!"

"Nơi này không phải tu tiên giới Nam Hoang, chỉ cần thực lực ta đủ mạnh... thì có thể trấn áp tất cả!"

"Thậm chí, chỉ cần đột phá Tông Sư, sẽ không còn kiêng dè... Không cần ẩn trốn, cố ý che dấu thân phận."

Vẻ mặt Phương Tịch dần dần trở nên kiên định:

"Vô câu vô thúc... Lấy cường đại làm trụ cột, đây chính là... võ đạo chi tâm của ta?"

...

Thành Tam Nguyên đương nhiên cũng có chợ đen.

Đồng thời quy mô lớn hơn thành Hắc Thạch không ít.

Ở cuối con đường buôn bán, nếu có khách quen giới thiệu, là có thể xuyên qua mấy vách tường che dấu tai mắt người, tiến vào một con phố phồn hoa khác.

"Đây chính là chợ đen của thành Tam Nguyên sao?"

Phương Tịch cất bước ở trong chợ đen, ánh mắt bỏ qua binh khí, bí tịch, bảo dược... mà ngoại giới khó gặp, phàm là đồ vật xuất hiện ở trong chợ đen, lai lịch ít nhiều đều có chút không minh bạch.

Đồng thời còn có rất nhiều hàng giả!

Hắn biết chợ đen này, cũng mua qua chút ít tài liệu Yêu Thú.

Bất quá hôm nay đến, không phải tới mua đồ.

Đi qua một vài quầy hàng nhỏ, Phương Tịch tới trước một kiến trúc.

"Thiên Kim Lâu?"

Nhìn bảng hiệu, Phương Tịch khẽ cười:

"Nên gọi Thiên Cân Lâu chứ?"

Sau đó đi vào.

"Vị khách quan này cần gì?"

Một tiểu nhị nghênh tiếp, cười rạng rỡ hỏi.

"Tìm người! Hàn mập có ở đây không?"

Phương Tịch nhìn xung quanh, phát hiện nơi này là một cửa hàng thịt.

Hàn mập này không có Thái Tuế, vẫn làm lại nghề cũ, có thể nói không quên bản tâm.

"Hàn chưởng quỹ? Tiểu nhân đi thông báo ngay!"

Tiểu nhị kia sợ hết hồn, thấy Phương Tịch ăn nói tự nhiên, cảm thấy là người quen, vội vã đi vào thông báo.

Không bao lâu, liền đi ra mời Phương Tịch vào trong.

"Phương huynh... Lão Hàn nhớ ngươi chết rồi!"

Trong phòng, quả nhiên là một ngọn núi thịt.

Hàn mập ngồi dưới đất, xung quanh có rất nhiều chậu lớn, bên trong chứa gà quay, vịt nướng, heo sữa quay... Các loại thịt thơm chất thành núi nhỏ, bị hắn tiện tay ném vào trong miệng.

Nhìn thấy Phương Tịch, lập tức ném đùi gà trong tay, thân thiết hô.

"Hàn mập, ngươi còn mập hơn trước đây!"

Phương Tịch nhìn thấy tải trọng của Hàn mập còn hơn trước, không khỏi nói.

Nói đến, đây là lần thứ nhất gặp Hàn mập sau khi đến thành Tam Nguyên.

Hàn mập phất tay, tiểu nhị lập tức lui ra, lúc này hắn mới nhìn Phương Tịch, vẻ mặt trịnh trọng:

"Lần này Phương huynh đến chợ đen, tất nhiên là có việc cần lão Hàn làm, lên núi đao, xuống chảo dầu, chỉ cần một câu nói là được!"

"Ngược lại cũng không cần ngươi bồi vào hơn một nghìn cân thịt mỡ này."

Phương Tịch lắc đầu:

"Ta chỉ muốn nhờ ngươi thay ta lưu ý tài liệu Yêu Thú trong chợ đen, ta lấy giá cao thu mua..."

Nói xong trực tiếp ném ra một cái bao, bên trong đều là hoàng kim.

"Tài liệu Yêu Thú? Không có vấn đề... Thứ này tuy ít, nhưng mỗi một quãng thời gian vẫn có!"

Hàn mập nhận bao, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành:

"Đúng rồi Phương huynh, ngày đó từ biệt, không biết đi nơi nào?"

"Đi xung quanh dạo mà thôi... sau khi ngươi thu được tài liệu thì cất ở đây, ta sẽ tới lấy."

Phương Tịch dặn dò một câu, liền chuẩn bị rời đi.

"Chờ đã, Phương huynh..."

Hàn mập gọi Phương Tịch lại:

"Phương huynh có biết... gần đây Võ quán Bạch Vân gặp phiền toái không?"

"Ồ?"

Phương Tịch còn thật không biết, lập tức dừng bước lại:

"Chuyện gì..."

"Vẫn là chuyện trong Võ Minh, từ khi Hoàng gia diệt môn, bọn họ trong bóng tối nắm giữ võ quán Phi Hồng, võ quán Hoàng Ngọc đều liên tiếp có chuyện, thế lực suy yếu, không thể không lui ra hạch tâm của Võ Minh, mà vừa vặn mấy năm qua lại có mấy võ quán mới xuất hiện... Quyền thế tranh đấu, bởi vậy mà đến! Hơn nữa vừa vặn gặp phải gần đây bình chọn Bát Tuấn, võ quán Bạch Vân Trương Minh Đính cũng cuốn vào trong đó..."

Hàn mập nói.

"Xem ra... Có người không muốn võ quán nhỏ đánh ra tiếng tăm, sau đó thượng vị?"

Ánh mắt Phương Tịch u ám.

Thế này đâu phải chuyện của Trương Minh Đính?

Võ quán Hữu Gian của mình, chỉ sợ càng trốn không thoát!

"Hừ, chỉ sợ những người kia còn không biết Quỷ Kiến Sầu Phương Lãnh ta lợi hại!"

Trong lòng Phương Tịch thầm nói, lại hỏi:

"Không biết là mấy nhà nào?"

"Võ quán Liệt Phong Tây Môn lão thái gia, năm đó được xưng Võ Minh đệ nhất cao thủ, chỉ là vẫn bị Hoàng gia áp chế, bây giờ có tâm chỉnh hợp Võ Minh..."

Hàn mập lập tức trả lời.

"Đa tạ."

Phương Tịch ôm quyền, xoay người rời đi.

Hắn đương nhiên không đến nỗi đối phương nói gì tin nấy, nhưng trở lại điều tra một chút sẽ biết kết quả.

Nhìn bóng lưng Phương Tịch rời đi, Hàn mập nhất thời gọi tiểu nhị tới:

"Ta nhớ... Tây Môn gia còn âm thầm cho vay nặng lãi? Mau phái người đi vay, không cần sợ lãi cao... chờ chút!"

Nhìn tiểu nhị đáp ứng, đang muốn ra ngoài, Hàn mập lại hô:

"Quên đi, việc này coi như thôi!"

Hắn đối với Phương Tịch có một loại kiêng kỵ không nói ra được.

Dù loại sự tình này không liên quan gì, nhưng chỉ cần có thể rước lấy đối phương không vui, hắn sẽ tận lực phòng ngừa...

...

"Võ quán Liệt Phong, Tây Môn gia?"

Sau khi đi ra chợ đen, Phương Tịch suy nghĩ một chút, không có trực tiếp hóa thân Quỷ Kiến Sầu giết tới cửa.

Nếu không ngày mai, thành Tam Nguyên sẽ có tin đồn, bởi vì người Tây Môn gia ra ngoài bước chân trái trước mà chịu khổ diệt môn.

"Lại nói loại chuyện này có người tin sao? Trừ khi có thể chứng minh Quỷ Kiến Sầu bị bệnh tâm thần..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play