Dù sao chỉ cần không phải linh mễ, xuống Thanh Trúc Sơn thu mua lương thực của phàm nhân, bất quá là chút vàng bạc mà thôi.

"Lấy sức một người, ta không biết nuôi sống bao nhiêu người, công đức vô lượng, công đức vô lượng..."

Phương Tịch âm thầm nghĩ.

Hàn mập trở mình:

"Thiết Tí Quyền lần trước, là bản chính chân truyền của Thiết gia, lúc trước Thiết gia lão gia tử hầu như quét ngang nửa giới võ quán... Nếu không phải cháu nhỏ nhà hắn đói bụng đến sắp chết, hắn sẽ không tiện nghi bán cho ta... được rồi, không nói những thứ này, ngươi muốn bí tịch chân kình, đã không có! Bất quá bên Nguyên Hợp Sơn rất có hứng thú, cần ta giật dây, để cho các ngươi nói chuyện không?"

"Miễn đi, ta sẽ tự mình tìm bọn họ."

Phương Tịch lắc đầu.

Hắn bây giờ, đối đầu Lệnh Hồ Dương có thể so với Luyện Thể tầng hai, nắm cũng không quá lớn:

"Trên tay ngươi có cái gì thì lấy ra đi!"

"Đây chính là bí tịch ép đáy hòm của ta."

Hàn mập rút ra một quyển sách, tiện tay ném cho Phương Tịch.

Phương Tịch tiếp nhận nhìn nhìn, ánh mắt có chút vui mừng:

"Thiết Y công?"

Môn công pháp này là ngạnh công, chuyên môn rèn luyện sức phòng ngự.

Không thể không nói, khá xứng đôi với Bạch Vân Chưởng và Hồng Xà Thối, ít nhất sẽ không quá xung đột.

Đương nhiên, xung đột có lớn hay không, còn phải tu luyện mới biết.

"Còn có Thần Ý Đồ, tuyệt đối là một tinh phẩm, không tồi không tồi, định giá bao nhiêu?"

Hắn thuận miệng hỏi.

"Một ngàn cân lương thực! Đây là ta bỏ ra cái giá rất lớn mới mua được..."

Hàn mập kiên định nói.

"Năm trăm cân, lại cho ta mười cân thịt Thái Tuế!"

Phương Tịch hơi nhướng mày, trực tiếp chém nửa giá.

"Không nên như vậy a!"

Hàn mập có chút tội nghiệp nháy mắt:

"Ta tích góp lương thực dễ dàng sao? Còn không phải vì chăn nuôi Thái Tuế, cung cấp thịt Thái Tuế cho ngươi sao?"

Thấy thế, khóe miệng của Phương Tịch không khỏi run run.

Loại dáng vẻ oan ức này, tiểu hài tử hoặc mỹ nữ làm sẽ rất đáng yêu, nhưng tên béo nghìn cân, không đúng, đã giảm còn mấy trăm cân làm, thì có chút đáng sợ...

"Thôi, nể tình ngươi oan ức, ta lại nhường một bước, cho ngươi sáu trăm cân."

Phương Tịch khoát tay.

"Không được! Ít nhất tám trăm cân."

Lại một phen cò kè mặc cả, song phương lấy bảy trăm cân lương thực thành giao, Phương Tịch cầm bí tịch đi trước.

Còn lương thực và thịt Thái Tuế, tự nhiên là về sau mới giao.

Nếu ở trong chợ buôn bán lớn như vậy, sớm đã bị người khác đoạt sạch!

Người đói bụng điên rồi, chuyện gì cũng làm được!

"Người này..."

Hàn mập nhìn bóng lưng rời đi của Phương Tịch, suy tư sờ cằm:

"Khà khà... Chẳng lẽ đoạt vài cửa hàng gạo? Lương thực trên tay quả thật sung túc... Đáng tiếc không dễ trêu, hi vọng mấy tên trong chợ có thể thông minh một chút..."

"Hả? Không đúng, bọn họ ngu xuẩn càng hợp ta ý, chờ chết sạch, là có thể thuận thế đoạt cửa hàng và lương thực của bọn họ!"

Ngoài mấy dặm.

Phương Tịch rút Thanh Hòa Kiếm từ trong ngực một võ giả già nua ra, máu tươi tung tóe.

"Lão gia hỏa không nói võ đức, cũng may ta đã quen."

Từ mấy tháng trước ở trong chợ thu mua, hắn ra ngoài đều bị người cướp đường.

Cũng may thực lực cao nhất chỉ là Võ Giả chân lực, có thể dễ dàng bãi bình, chỉ là mò thi không có thu hoạch gì lớn, khiến Phương Tịch cảm giác hơi tiếc nuối.

Hắn đi vào một gian nhà dân không người ở, kích hoạt xuyên việt.

"Phương thức tránh né truy tung tốt nhất, chính là hoàn toàn biến mất!"

"Ta trước tiên ở tu tiên giới đợi một thời gian, luyện tốt võ công lại trở về..."

...

Thành Hắc Thạch.

Vòm trời trước sau tối tăm, có dị quang xuyên thấu qua tầng tầng khói đen chiếu xuống.

Biên giới nội thành và ngoại thành.

Trong một đại trạch, có mấy Chú Nhân đang tùy ý lắc lư.

Căn cứ kinh nghiệm thu được, một khi tiến vào phạm vi tán cây bao phủ, sẽ bị rễ phụ tập kích, còn có lượng lớn Mộc Nhân và Chú Nhân vây công, gần như thập tử vô sinh!

Thực lực của Mộc Nhân còn vượt qua Võ Giả bình thường.

Dù là Chú Nhân, Võ Đồ khí huyết tam biến đối đầu cũng vô cùng phiền phức.

Nhưng bây giờ vật tư dần dần kiệt quệ, vì tính mạng, nên vẫn có rất nhiều kẻ không sợ chết, liều mạng tới đây tìm lương thực.

Cửa lớn nhẹ nhàng mở, từ bên trong chui ra hai hài đồng.

Bọn họ cũng không biết cô nhi lang thang ở nơi nào, cộng đồng tạo thành một tiểu đội, đang mạo hiểm sưu tầm vật tư.

"Nhanh lên một chút, quái vật sắp đến rồi!"

Một nữ hài bện tóc đè thấp thanh âm nói.

"Tiểu Vân yên tâm, Cẩu ca luôn rất nhanh!"

Trong nhà chạy ra một thiếu niên choai choai, mặc bố y rách nát, trong lồng ngực căng phồng.

Lúc này, bọn họ tự cho là rất cẩn thận, nhưng vẫn hấp dẫn một con Chú Nhân chú ý.

"Không được, Tiểu Vân ngươi đi trước!"

Cẩu ca kín đáo đưa cái bao trong lòng ngực cho Tiểu Vân, đẩy cô bé ra.

Chú Nhân kia nghiêng đầu, nó dáng dấp nữ nhân, hơn nửa khuôn mặt che kín phù văn đen nhánh, con mắt thất thần nhìn chằm chằm hai người sống.

Đột nhiên nàng gia tốc chạy đến, tốc độ cực nhanh.

"Đi!"

Cẩu ca nắm lên một tảng đá đập tới Chú Nhân, chạy về hướng ngược lại:

"Đến a, tới bắt ta!"

"Cẩu ca!"

Tiểu Vân vừa khóc vừa chạy ra ngoài thành.

Nếu không mang lương thực về, trong phòng cũ, có mấy đứa trẻ còn nhỏ hơn nàng sẽ chết đói.

Ầm!

Đáng tiếc, nàng quá mức thương tâm, lúc chạy trốn không lưu ý, mạnh mẽ té lộn mèo một cái.

Tiểu cô nương không có kêu đau, chỉ gắt gao ôm cái bọc trong lồng ngực.

Thế nhưng vẫn có mấy miếng thịt khô lăn ra.

Đùng!

Một miếng thịt khô lăn mấy vòng trên đất, ngừng lại bên cạnh một đôi chân.

Tiểu Vân ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy là hai chân giống như trụ sắt, sau đó là một thanh niên như tháp sắt.

Trên mặt nàng nhất thời hoảng sợ.

Hiện tại tiểu hài tử còn sống đều biết, rời xa bất kỳ người nào mạnh hơn bọn họ, bởi vì người xa lạ đều có khả năng ôm ác ý!

"Cho... Cho ngươi!"

Tiểu Vân rụt rè nói, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở:

"Nhưng có thể lưu lại cho ta một chút không?"

Đại hán cầm lấy thịt khô, đặt vào tay cô bé, cười nói:

"Trương Tuấn Minh ta xưa nay không lấy tiền tài bất nghĩa!"

Lúc nói chuyện, đại hán này lướt người đi, giết về phía nữ Chú Nhân kia.

Thời điểm hành động, bắp thịt toàn thân hắn giống như nước chảy nhúc nhích, rõ ràng là cao thủ tiến vào cảnh giới Quán Chủ.

Ầm!

Nữ Chú Nhân kêu thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài.

Trương Tuấn Minh một tay xách theo một đứa bé con, nhanh chóng trốn ra khu nguy hiểm, mãi đến biên giới ngoại thành mới thả hai người xuống.

"Đa tạ vị đại hiệp này!"

Cẩu ca vội vã nở nụ cười, con mắt linh hoạt đảo qua.

"Ha ha, yên tâm, ta sẽ không động ý đồ xấu gì, ngược lại ngươi, còn rất nghĩa khí, ta rất yêu thích, nếu lúc trước, nhất định sẽ thu làm đồ đệ, ai..."

Trương Tuấn Minh thở dài:

"Đáng tiếc mấy đệ tử kia của ta, đều chết gần hết rồi..."

"Đại ca ca, cho ngươi!"

Tiểu Vân cười như nguyệt nha nhi, đưa cho đại hán một miếng thịt khô.

Trương Tuấn Minh ngây người, chợt cười ha ha, cầm lấy miếng thịt khô mà mấy tháng trước nhìn cũng chẳng thèm nhìn, còn có chút dơ bẩn, mạnh mẽ cắn một cái:

"Ngon, thật ngon..."

...

"Ngon!"

Trên Thanh Trúc Sơn.

Phương Tịch làm một con gà nướng, cũng không cần nồi, trực tiếp nhổ lông, loại bỏ sạch sẽ nội tạng, nhét vào linh măng, gia nhập các loại gia vị, sau đó dùng bùn làm gà nướng đất sét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play