Ngoài ra cũng không có cử động muốn trả thù, trái lại trở nên biết điều hơn rất nhiều.

Này ngược lại để Phương Tịch nhìn với cặp mắt khác xưa, đồng thời cũng cảm thấy, kẻ ngu dốt ở thế gian cũng giống như người thông minh, đều chỉ là số ít, bách tính bình thường mới là đại đa số.

Đại sảnh.

"Sư phụ!"

Phương Tịch ôm quyền thi lễ.

Mộ Thương Long ngồi ở trên ghế thái sư, bưng bình trà âu yếm, nhẹ nhàng uống một hớp, con mắt thích ý nheo lại:

"Phương Tịch, đến rồi sao... Đúng rồi, ngươi đột phá khí huyết tam biến, chính là việc trọng đại của võ quán, theo lệ nên chúc mừng, ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?"

"Ta cảm thấy không cần."

Phương Tịch xua tay từ chối.

Chỉ là khí huyết tam biến, cũng không phải luyện thành chân lực, đạt đến cảnh giới Quán Chủ, có cái gì mà chúc mừng?

Lại nói, tổ chức lễ mừng, không phải vì danh, chính là vì lợi!

Hắn căn bản không để ý hư danh, còn lợi ích? Thì lại càng khôi hài, những võ quán kia đưa lễ, còn không bằng hắn tùy ý nhặt một vài lá trúc!

"Cái này... Được rồi."

Mộ Thương Long vốn có chút không vui, dù sao nếu là đệ tử võ quán, như vậy một ngày là sư suốt đời là cha, hắn nói ai dám không nghe?

Nhưng Phương Tịch không giống đệ tử khác, bản thân có quá nhiều tiền!

Võ quán Bạch Vân nhờ có hắn, gần đây mới trở nên thoải mái, muốn trách cứ cũng không tiện mở miệng...

"Nếu không có chuyện khác, đệ tử cáo từ trước."

Phương Tịch thi lễ, sau đó đi ra đại sảnh.

Hôm nay hắn đến, chủ yếu là vì tìm cơ hội lạc ấn Thần Ý Đồ của Bạch Vân Chưởng.

Chờ Thần Ý Đồ tới tay, võ quán Bạch Vân đối với hắn mà nói, đã không còn tác dụng.

"Cái này cũng là khuyết điểm của võ công tam lưu, hơi đột phá liền đến cực hạn, về sau nên làm gì bây giờ?"

Con mắt Phương Tịch lóe lên, nghĩ đến con đường sau này:

"Nguyên Hợp Sơn..."

...

"Sư đệ, kỳ thực phụ thân cũng là uất ức quá lâu."

Thời điểm xem Thần Ý Đồ, Mộ Phiếu Miểu giải thích giúp Mộ Thương Long:

"Phụ thân duy trì võ quán Bạch Vân, bình thường cũng rất khổ cực, đệ tử đối phương không có ai thành tài, hiếm thấy mới có được sư đệ ngươi..."

Nói tới chỗ này, Mộ Phiếu Miểu cũng có chút tiếc hận.

Thiên phú Bạch Vân Chưởng của Phương Tịch, quả thật là đứng đầu võ quán Bạch Vân từ trước tới nay.

Hơn nữa đối phương còn quá có tiền.

Đôi lúc, quá nhiều tiền cũng không tốt.

Tỷ như Phương Tịch, nếu là trẻ ăn mày thậm chí xuất thân bình dân, nói không chừng Mộ Thương Long sẽ thu Phương Tịch làm nghĩa tử, dốc lòng bồi dưỡng, tương lai có thể ra giữ thể diện!

Như giữ thể diện thế nào? Tự nhiên là đẩy ra ngoài đánh lôi đài với những võ quán khác!

Sau khi sư phụ già, đệ tử y bát có nghĩa vụ thay sư phụ đi đá quán.

Nếu Phương Tịch có thể làm được điểm ấy, nói không chừng Mộ Thương Long sẽ gả Mộ Phiếu Miểu cho hắn.

Nhưng Phương Tịch quá có tiền!

Làm sao có khả năng vì một võ quán nho nhỏ mà đi quyết đấu sinh tử?

"Sư phụ khổ tâm, ta tự nhiên biết rõ..."

Phương Tịch trầm ngâm một hồi, tựa hồ miễn cưỡng trả lời:

"Như vậy đi, ta có thể hứa hẹn, ngày sau vì võ quán ra tay một lần!"

"Thật không?"

Con mắt Mộ Phiếu Miểu sáng ngời.

"Nhưng ta có điều kiện..."

Phương Tịch thấy thế, lập tức đưa ra yêu cầu của mình.

"Điều kiện gì?"

Mộ Phiếu Miểu thấy ánh mắt đối phương nhìn mình chằm chằm, gò má không khỏi đỏ lên, thầm nghĩ:

"Nếu là sư đệ, cũng chưa chắc không được..."

Câu 'ta đáp ứng' đã sắp bật thốt lên.

Bên tai liền truyền đến tiếng nói của Phương Tịch:

"Ta muốn đơn độc tìm hiểu Bạch Vân Thần Ý Đồ... Mmột đêm!"

"A?"

Mộ Phiếu Miểu trợn mắt, có vẻ không biết ra sao.

Phương Tịch lại ra vẻ ngượng ngùng giải thích:

"Hôm nay tìm hiểu Thần Ý Đồ, luôn cảm thấy không cách nào nhập môn, đại khái là bên cạnh có người, dễ dàng phân tâm, bởi vậy mới đưa ra yêu cầu quá đáng này."

"Chỉ mượn đọc Thần Ý Đồ... một đêm?"

Mộ Phiếu Miểu cũng không biết trong lòng mình có tư vị gì, nhưng lại hơi tức giận!

Cơ hội tốt như vậy, mình cũng suýt chút nữa đáp ứng rồi...

"Tự nhiên, nếu sư tỷ không yên lòng, có thể ở ngoài cửa bảo vệ, sau đó nghiệm thu."

Phương Tịch ra vẻ chính nhân quân tử.

Nhưng sau một khắc, Mộ Phiếu Miểu ném Bạch Vân Thần Ý Đồ vào trong lòng Phương Tịch:

"Được rồi, ta đáp ứng."

Nói xong xoay người bỏ chạy, tựa hồ phía sau có quái thú truy đuổi.

"Ha ha..."

Phương Tịch sờ mũi.

Tâm tư của tiểu nữ sinh như Mộ Phiếu Miểu, hắn đương nhiên rõ ràng, vừa nãy là cố ý tạo bầu không khí lúng túng, làm cho đối phương không tiện xuất hiện ở trước mặt mình.

Thừa dịp này, trong tay hắn xuất hiện một thẻ ngọc trống, bắt đầu phục chế...

Chốc lát sau, Bạch Vân Thần Ý Đồ tới tay!

Toàn bộ võ quán Bạch Vân, chỉ có chút gia sản này là vào mắt Phương Tịch.

...

Buổi tối.

Phân bộ Nguyên Hợp Sơn ở thành Hắc Thạch.

Mấy vị võ giả đang tụ hội, thỉnh thoảng đàm luận một vài chuyện thú vị trong thành.

Thiếu nữ váy trắng Thuần Vu nhìn sư thúc Lệnh Hồ Dương ngồi ở chủ vị, có chút muốn nói lại thôi.

Vị sư thúc này thiên phú dị bẩm, lúc nhỏ liền được một trưởng lão của Nguyên Hợp Sơn vừa ý, mang lên núi thu làm đệ tử thân truyền, từ đây võ đạo tiến nhanh, tuổi còn trẻ đã đột phá đến cảnh giới trên Quán Chủ!

Cũng chính bởi vì một lòng võ đạo, ít giao lưu với người, mới dưỡng thành tính tình cao ngạo kỳ quái.

Vị trưởng lão kia mới lệnh hắn vào đời, trấn thủ thành Hắc Thạch, cũng có dụng ý lấy hồng trần tôi luyện tâm tính.

Nhưng ttrải qua mấy năm, lại vẫn như trước kia, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu.

"Thuần Vu, vì sao ngươi muốn nói lại thôi?"

Cảm giác của Lệnh Hồ Dương vô cùng nhạy cảm, uống một chén rượu liền không kiên nhẫn, thuận miệng hỏi một câu.

Lúc này Thuần Vu mới nói:

"Sư thúc... còn nhớ Phương Tịch không?"

Lệnh Hồ Dương ngẩn ra:

"Người này là ai?"

Thuần Vu nhất thời cảm giác bất đắc dĩ, bất quá cũng hết cách rồi, dù là một ít đệ tử ở phân bộ, hiện tại sư thúc còn không gọi ra tên.

Chỉ có thể giải thích:

"Mấy tháng trước người này muốn bái vào Nguyên Hợp Sơn ta, sau khi bị từ chối thì tới võ quán Bạch Vân, mấy ngày gần đây truyền ra tin tức hắn tập luyện Bạch Vân Chưởng, đã bước vào khí huyết tam biến..."

"Phải không? Xem ra tuy người này thiên phú bình thường, nhưng vận khí không tệ."

Lệnh Hồ Dương thưởng thức chén rượu:

"Đại khái là thân thể cực kỳ phù hợp Bạch Vân Chưởng... Nhưng cũng chỉ như thế, loại võ học tam lưu kia, làm sao có thể so với mật truyền của Nguyên Hợp Sơn ta? Người này cả đời cũng chỉ bồi hồi ở trong cảnh giới Quán Chủ... Ngươi còn nhắc tới hắn làm chi?"

Thuần Vu cười khổ trả lời:

"Sư điệt chỉ có chút tiếc hận, người này có thể đột phá đến khí huyết tam biến, thiên phú chí ít không tệ, ngày đó có lẽ sư điệt nhìn nhầm."

"Nhìn nhầm thì nhìn nhầm... Thiên hạ này anh tài nhiều biết bao? Cho dù là khối ngọc thô chưa mài dũa, không có ai điêu khắc, cũng không thành đại khí, nói không chừng hiện tại trong đám người chết đói ở ven đường, thì có thiên tài tố chất còn cao hơn ta, nhưng vậy thì thế nào?"

Lệnh Hồ Dương không để ý lắm vung vung tay, trong con ngươi lấp lóe ánh sáng cơ trí:

"Võ đạo bác đại tinh thâm, tố chất chỉ là một phần, quan trọng hơn chính là tài nguyên sau khi nhập môn, sư trưởng chỉ điểm, thậm chí bản thân chăm chỉ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play