Trong từng tia nắng chiều, một con hoa bay nhẹ kèm theo tiếng chuông vang lên!

"Bái kiến đảo chủ!"

Phương Tịch nhìn thấy Nguyễn Tinh Linh đến, vội vàng khom người thi lễ.

"Ta có nghe nói về chuyện ngày hôm nay..."

Gương mặt Nguyễn Tinh Linh bình tĩnh:

"Ta đã thu hồi Thanh Hòa Kiếm, có thể rèn lại cho ngươi..."

Tuy đạo thống trị của nàng là khống chế nội ngoại, nhưng cũng cần điều hòa các mối mâu thuẫn, đồng thời hằng ngày lôi kéo lòng người.

"Cảm ơn đảo chủ, chẳng qua nguyện vọng duy nhất của cả đời ta là rèn kiếm để cày, không muốn lại đánh đánh giết giết nữa..."

Phương Tịch vừa chắp tay, thành khẩn nói:

"Nếu đảo chủ bằng lòng ra tay vì ta, thật ra ta có một chuyện muốn làm phiền đảo chủ."

"Ngươi nói đi!"

Nguyễn Tinh Linh lập tức lộ vẻ hứng thú.

"Tại hạ còn thiếu một món pháp khí di chuyển, đúng lúc có được những nguyên liệu này, vẫn mong đảo chủ ra tay!"

Phương Tịch vỗ một cái vào túi trữ vật, hai cánh yêu điểu cực lớn và rất nhiều lông chim hiện lên.

"Đây là... cánh xương còn có linh vũ của yêu điểu cấp một thượng phẩm?"

Nguyễn Tinh Linh kiểm tra qua, đôi mắt sáng lên:

"Ngươi giao cho ta à?"

"Đúng vậy!"

Bây giờ, Phương Tịch đương nhiên sẽ không giao nguyên liệu Xà Giao quý hơn cho Nguyễn Tinh Linh. Dù sao đối phương chỉ là Luyện Khí Sư cấp một trung phẩm. Nếu chẳng may nàng chế luyện hỏng thì làm thế nào?

Hắn cứ lấy nguyên liệu yêu điểu này ra thử trước xem sao. Dù sao hắn muốn đổi Hắc Vân Đâu từ rất lâu rồi.

"Đây là cơ duyên ngươi nhận được trong Thanh Trúc Sơn Phường Thị sao?"

Nguyễn Tinh Linh thu nguyên liệu, ngẫm nghĩ và nói.

"Đảo chủ?"

Phương Tịch ngẩng đầu lên, lại thấy Nguyễn Tinh Linh thản nhiên nói:

"Ngươi làm khách khanh cho nhà ta, ta tất nhiên phải điều tra qua. Mấy ngày trước, người ta phái đi Thanh Trúc Sơn Phường Thị đã trở về. Tướng mạo, xuất thân, lai lịch của ngươi đều tương đối trong sạch. Trước đây, ngươi biến mất hai năm, tu vi tiến nhanh, đại khái cũng thu được không ít lợi ích trong lần Thanh Trúc Sơn Phường Thị bị hủy diệt?"

“Nữ tử này lại có thể cho rằng ta sẽ chém giết Phường thị? Ta là loại người như vậy sao?”

Trong lòng Phương Tịch thầm trợn mắt khinh thường, trên mặt lại hiện ra nụ cười khổ, dáng vẻ như muốn nói đảo chủ biết là được rồi.

"Chúng ta cũng coi như cùng chung hoạn nạn. Tuy không đến mức thẳng thắn với nhau, nhưng Tinh Linh cũng có thể cho đạo hữu một lời hứa hẹn... Ngươi không phụ ta, ta nhất định sẽ không phụ ngươi!"

Nguyễn Tinh Linh khống chế lẵng hoa bay lên, câu nói sau cùng rơi vào trong tai Phương Tịch:

"Thật sự không dám giấu... Ta đã là Luyện Khí Sư cấp một thượng phẩm từ lâu rồi!"

Hạ đi thu tới…

Trong linh điền mười ba mẫu ở Phỉ Thúy Nhai, bông thóc no đủ, gần như sắp rũ xuống đất, có thể thấy được từng hạt trong đó đều là linh cốc.

Phương Tịch cầm một cái liềm trong tay, bắt đầu thu gặt.

Những Xích Huyết Linh Mễ mọc không khác gì hắn tính, một mẫu đất có thể thu được ba trăm cân linh mễ.

Trong lúc, Hủ Mộc lão đạo vẫn trơ mặt tới cửa, muốn giới thiệu cho Phương Tịch mấy linh nông nhà mình, nhưng Phương Tịch trực tiếp từ chối.

Sau đó Vi Nhất Tâm cũng tới, khoe lần trước mình ra ngoài thu hoạch khá phong phú, còn mong Phương Tịch cùng đi ra ngoài đảo thám hiểm.

Phương Tịch tất nhiên trợn mắt khinh thường, vẫn từ chối điều này.

Đến lúc này, giao tình giữa hắn và hai nhà này thật sự càng mỏng hơn.

Đây chính là điều Phương Tịch cần.

Hắn đặc biệt sửa ra một kho lúa bên trong tứ hợp viện. Sau khi túi linh mễ cuối cùng được chuyển vào kho, Phương Tịch không khỏi thở ra một hơi.

Mấy ngày làm việc, ngay cả hắn cũng cảm giác mệt mỏi rã rời.

Sau khi ngồi tĩnh tọa điều tức một lúc, Phương Tịch lấy ra linh mễ mới thu hoạch năm nay, nấu một nồi cơm Xích Huyết Linh Mễ.

Vù vù!

Sau khi cơm chín, hắn mở nắp nồi ra, trông thấy một nồi linh mễ đỏ bừng còn đang không ngừng bốc hơi.

Chỉ là trong hơi nóng lại mang một mùi tanh.

Phương Tịch cầm lấy đũa nhấm nháp một miếng, lại nhíu mày:

"Ăn vào cảm giác quá thô, còn hơi tanh... Tốt nhất không nên ăn một mình mà phải kèm theo các loại bánh khác."

Chẳng qua ăn xong Xích Huyết Linh Mễ, hắn cảm giác khí huyết trong cơ thể trở nên sinh động, không khác ăn thịt Thái Tuế là mấy.

“Dù sao cũng không phải ta ăn linh mễ này mà cho Thái Tuế ăn, cứ như vậy đi...”

Thái Tuế muốn mọc ra thịt, cũng cần không ngừng ăn lương thực.

Phương Tịch tin tưởng, linh mễ ở tu tiên giới này nhất định tốt hơn gạo phàm tục.

"Đến lúc đó, ta trồng linh mễ, cho Thái Tuế ăn linh mễ này, lại cắt thịt Thái Tuế cho Yêu Ma Thụ ăn... Một dây chuyền sản xuất tự sinh tự tiêu hoàn mỹ!"

Có thể để lại một phần linh mễ làm giống, năm sau lại trồng tiếp.

Kể từ đó, hắn lại tương đương với gần như liên tục cung cấp thịt Thái Tuế, không cần ra ngoài kiếm huyết thực!

Điều này cũng giảm bớt nguy cơ Yêu Ma Thụ bị lộ!

"Ừ, còn phải đi trả linh thạch nữa, ta là một người nói được có thể tin được."

Phương Tịch cố ý để lại sáu trăm cân Xích Huyết Linh Mễ là để chuẩn bị đi trả lại cho Hủ Mộc lão đạo.

Trước đây, lão đạo này cho hắn mượn hai mươi viên linh thạch mua Phi Thiên Phù, thật ra ánh mắt và khí phách đều không tệ.

Đáng tiếc con cháu không nên thân quá nhiều, chỉ sợ tương lai Mộc gia khó có thể giữ được.

Trước đây, tuy Hủ Mộc lão đạo vỗ ngực bảo đảm người trong gia tộc hắn nhất định sẽ bỏ công bỏ sức làm việc, nhưng Phương Tịch vẫn không nhận, nguyên nhân hoàn toàn là do không muốn bị người khác làm phiền.

Điều này không liên quan tới chuyện trả tiền.

“Nhưng... chờ đến sau này bắt đầu tu luyện Trường Sinh Thuật, ta sẽ không có cách nào rời khỏi Phỉ Thúy Nhai quá xa... Không chừng còn cần một người tới giúp ta tìm hiểu tin tức bên ngoài, thậm chí là mua vật tư...”

“Nhưng tuyệt đối không thể chọn người trưởng thành, tốt nhất là loại bồi dưỡng từ nhỏ, trung thành và tận tâm này...”

“Vẫn quá phiền phức, nếu thu thập được khôi lỗi thuật thì tốt rồi.”

Phương Tịch bỏ linh mễ vào trong túi trữ vật, thả Hắc Vân Đâu ra, lập tức bay lên không trung, đi về phía Kính Nguyệt Hồ.

Hôm nay Nguyễn Tinh Linh gửi Truyền Âm Phù tới, nói món pháp khí bay kia đã luyện xong, đúng lúc làm hai chuyện này luôn.

...

Kính Nguyệt Hồ với linh vụ mênh mông, ở giữa hình như có ảo ảnh trăng tròn chìm nổi.

Phương Tịch lấy ra lệnh bài pháp khí của mình, sương mù tự động tản ra, hiện ra một lối đi.

Hắn khống chế Hắc Vân Đâu bay thẳng vào đại trạch của Nguyễn gia, tìm được Nguyễn Tinh Linh.

Ở hậu viện, Nguyễn Tinh Linh lấy ra một món phi thuyền lớn bằng bàn tay, giao cho Phương Tịch:

"May mắn không làm nhục sứ mạng, ngươi xem thử đi!"

Phương Tịch gật đầu, nhận lấy cái thuyền nhỏ này và cẩn thận quan sát.

Chỉ thấy thuyền này lớn bằng bàn tay, hiện ra một màu vàng ánh đỏ, còn cho thấy ít hoa văn của gỗ.

Ở hai bên thân thuyền vẽ hình cánh màu đen.

"Hắc Vũ Chu, thuyền này lấy cánh xương phi cầm cấp một thượng phẩm làm nguyên liệu chính, ta còn thêm một cây Vân Miên Mộc để tăng thêm sự ổn định và thư thái, có thể mở ra một vòng bảo hộ thông khí, tránh cho lúc bay bị gió mạnh tập kích quấy nhiễu..."

Nguyễn Tinh Linh nói:

"Ngươi có thể thử xem."

"Không cần, đảo chủ ra tay, ta dĩ nhiên tin tưởng rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play