Hắn nhìn ra được, tu vi của Hủ Mộc lão đạo bây giờ đã không có cách nào trấn áp được cơ thể già yếu, tản ra từng tử khí.
Đại nạn của người này tuyệt đối sắp tới. Sở dĩ trước đây hắn bằng lòng tới liều mạng cũng là cân nhắc cho con cháu đời sau.
"Hôm nay ta vui vẻ. Con cháu của ta đều đến, đặc biệt tới mời đạo hữu qua chúc mừng một lúc."
Hủ Mộc lão đạo thành khẩn thi lễ:
"Sau này, con cháu của lão già này lại phải nhờ cậy đạo hữu."
"Đây chính là chuyện riêng của nhà ngươi..."
Phương Tịch liên tục lắc đầu, nhưng nhìn Hủ Mộc lão đạo gần như cầu xin, nể tình trước đây đối phương cho mình mượn hai mươi linh thạch, hắn vẫn miễn cưỡng gật đầu:
"Mà thôi, ta cũng đi xin một chén rượu uống vậy..."
Hắn lập tức lấy ra Hắc Vân Đâu, chậm rãi theo Hủ Mộc lão đạo cùng tới Song Tử Đông Phong.
"Linh địa đấy..."
Hủ Mộc lão đạo già rồi, cơ thể trống rỗng, hình như ngay cả pháp lực cũng suy yếu hơn nhiều. Hắn khống chế con hạc giấy với tốc độ chẳng khác nào khi chạy nhanh, đúng lúc nói với Phương Tịch vài lời trong lòng:
"Chúng ta bắt kịp thời cơ, lại có đảo chủ đại nhân tốt bụng, giữ lời hứa... Nhớ năm đó, khi mở Tu Luyện Vực ở Vạn Đảo Hồ, tổ tiên Mộc gia ta mới là Luyện Khí tầng sáu, đã dẫn theo các tộc nhân vượt mọi chông gai, chết mất tám thúc bá mới miễn cưỡng mở ra một linh đảo, trong nháy mắt lại bị lừa gạt. Tổ tiên ta tức giận đến mức nôn ra máu mà chết..."
"Con cháu đời sau không có năng lực, vẫn phải dựa vào làm tá điền cho thế lực khác để sinh sống. Nói dễ nghe là gia tộc Luyện Khí, trên thực tế chỉ là tán tu không có căn cơ..."
"Đến thế hệ của lão hủ, miễn cưỡng dựa vào mối quan hệ tích góp được để buôn bán tin tức và làm người môi giới..."
"Nhưng bây giờ, Mộc gia ta cuối cùng cũng có một chỗ có thể truyền thừa. Sau khi Mộc Hủ ta chết, cũng có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông..."
Mộc Hủ... cũng là tên thật của Hủ Mộc lão đạo.
Sắc mặt hắn hồng hào giống như hồi quang phản chiếu.
Phương Tịch rất sợ Hủ Mộc lão đạo không giữ được hơi thở cuối cùng, trực tiếp ngã xuống khỏi pháp khí.
Cũng may đối phương khống chế pháp khí vẫn ổn định, chậm rãi đến Song Tử Đông Phong.
Ngọn núi này không cao, cây rừng xanh tốt, cảnh sắc thật ra khá đẹp.
Ở nơi linh khí hội tụ đã xây dựng mấy căn nhà gỗ, vỏ cây còn chưa lột, tản ra một mùi cây cỏ thơm ngát.
Mấy nam nữ già trẻ đang bận rộn. Sau khi nhìn thấy Hủ Mộc lão đạo đi qua, bọn họ vội vàng bước tới hành lễ, miệng chào lão tổ tông!
Phương Tịch nhìn qua, phát hiện có nam có nữ, ít nhất cũng mấy chục người.
Trong đó có hai ba lão già già gần như Hủ Mộc lão đạo, tu vi chỉ có Luyện Khí tầng hai tầng ba, trên mặt và trên tay đầy dấu vết tang thương, thậm chí có khí chất mà Phương Tịch rất quen thuộc. Bọn họ đại khái đều là tá điền linh nông cho nhà người khác.
“Chắc hẳn mấy người này không chỉ có linh căn thấp kém, còn bị đám nhà giàu nghiền ép, không có thời gian tu luyện, tới khi trung tuổi tiết kiệm được chút đỉnh còn phải len lén nhét cho con cháu, mới có chút tu vi như vậy, cả đời xem như hỏng rồi...
Trong lòng Phương Tịch suy đoán, trên mặt lại mỉm cười, lần lượt chào từng người.
Hủ Mộc lão đạo cố ý dẫn hắn đến trước một người thanh niên anh mặc áo bào gấm, trịnh trọng giới thiệu:
"Đây là huyền tôn của lão phu... Mộc Văn. Hắn mới hơn hai mươi tuổi đã tu luyện đến Luyện Khí tầng tư, tư chất gần như có thể tương đương với đạo hữu. Gia chủ đời tiếp theo của Mộc gia ta chính là hắn..."
Mộc Văn nghe đến đó, mơ hồ có chút đắc ý.
Hắn lại nghe Hủ Mộc lão đạo nói:
"Văn nhi, ngươi còn không mau ra mắt Phương thúc thúc ngươi! Phương thúc thúc ngươi không chỉ giỏi làm ruộng, trước đây một người một kiếm gần như giết xuyên cả Lư gia, có vài phần phong độ của kiếm tu đấy!"
"Ra mắt Phương thúc thúc!"
Mộc Văn bất đắc dĩ tiến lên hành lễ với Phương Tịch trông chỉ trạc tuổi mình, trong lòng hắn lại oán thầm:
“Một người một kiếm giết xuyên Lư gia? Lúc đó, trong Lư gia chỉ có tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, lại có đại cao thủ Luyện Khí hậu kỳ é trận, ta lên ta cũng làm được!”
"Hiền chất mau mau đứng lên..."
Hai tay Phương Tịch nâng hờ:
"Xét về tư chất, ta cũng chỉ bình thường thôi."
Trên thực tế, hắn cũng biết rõ chuyện của mình.
Nếu hắn không buôn bán tài nguyên do xuyên qua hai thế giới mang đến để mua đan dược, bây giờ hắn tám phần còn đang đau khổ giãy giụa ở Luyện Khí tầng ba!
"Mãn Lâu biểu ca, ngươi nghe thấy chưa? Những tán tu này hơn hai mươi tuổi mới có tu vi Luyện Khí tầng ba tầng bốn, còn giống như nổi bật lắm vậy..."
Một chiếc thuyền bạch ngọc bay tới, bỗng nhiên dừng lại trên không trung.
Mạc Thanh Ngọc nhảy xuống, nói với Phong Mãn Lâu trên thuyền:
"Trong Mạc gia ta, nếu tử tôn hai mươi lăm tuổi vẫn không thể đột phá Luyện Khí tầng bốn, vậy chỉ có thể bị phái qua linh điền và trong cửa hàng của gia tộc làm việc..."
"Hủ Mộc đạo hữu..."
Nhìn hai khách không mời mà tới này, Phương Tịch lại nhìn về phía Hủ Mộc lão đạo.
"Ôi..."
Hủ Mộc lão đạo thở dài và tiến lên chào:
"Mạc đạo hữu, Phong đạo hữu... Cơn gió nào thổi hai vị tới đây vậy?"
"Ha ha, đâu có, đâu có, hai chúng ta vừa vào làm tu sĩ chấp pháp Kính Nguyệt Hồ, tất nhiên phải chịu trách nhiệm an toàn cho cả Đào Hoa Đảo. Hôm nay, người ở chỗ ngươi phức tạp, chúng ta tất nhiên phải tới lần lượt kiểm tra rõ ràng, để tránh có ma tu lẩn trốn vào trong đó."
Phong Mãn Lâu cũng xuống phi thuyền, hiên ngang lẫm liệt nói.
Những tu sĩ trong gia tộc bọn họ trời sinh không cùng đường với những tán tu chiếm Song Tử Phong.
Hai bên gặp nhau, chung quy sẽ châm chọc khiêu khích vài câu.
Phương Tịch dứt khoát đứng qua một bên, không để ý tới.
Dù sao Phỉ Thúy Nhai của hắn cách khá xa, có thể nhắm mắt làm ngơ.
Không lâu sau, phu thê Vi Nhất Tâm trên Tây Phong cũng đến.
Trong đó, Hoa Thiền Quyên không ngờ đã mang thai.
Phương Tịch vội vàng bước tới chúc mừng một câu, âm thầm tính toán sau này đứa trẻ sinh ra, mình sẽ mang theo quà thế nào.
Lần này, Hủ Mộc lão đạo mời khách, hắn đưa một viên linh thạch hạ phẩm làm quà mừng, quả thật không tính là ít!
"Phương huynh đệ, ngươi tới thật đúng lúc. Ngươi mau khuyên con trâu ngang ngược này giúp ta với!"
Sau khi Hoa Thiền Quyên mang thai, tính tình càng nóng nảy hơn. Nàng dùng ngón tay chọc vào trán của Vi Nhất Tâm:
"Ta bảo hắn cố gắng trồng hoa nuôi ong, hắn mặc kệ, nghe người nói hay vài câu lại muốn đi mạo hiểm... Lúc này mới sống được mấy ngày yên ổn chứ?"
"Ta làm vậy không phải vì con sao? Dù sao ta cũng phải tìm ít linh vật cho ngươi dưỡng thai... Sau này sinh nó ra, còn phải có linh vật bồi nguyên đặt móng. Nếu nó có linh căn, còn phải chuẩn bị cho nó tu hành sau này..."
Trên mặt Vi Nhất Tâm lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy, khẽ giải thích.
Phương Tịch nhìn cảnh tượng này, không muốn lại bị nhét thức ăn chó nữa, đành nhìn về phía khác.
Hắn lại thấy Mạc Thanh Ngọc và Mộc Văn hàn huyên vài câu rồi nhìn về phía hắn, trong ánh mắt đầy vẻ khiêu khích nóng lòng muốn thử. Bọn họ lớn tiếng nói: