"Về phần mấy nhà gần đây, nhà Bạch Vũ Phong ta và nhà Hắc Sa Mạc Gia tất nhiên sẽ ra lực ủng hộ ngươi. Dù sao chúng ta cũng là quan hệ thông gia... Lư Kính Thanh kia cũng biết vậy nên không kết giao với hai nhà chúng ta, trái lại lấy lòng Kim Nha Lão Quái ở Kim Diễm Đảo. Nhưng Kim Nha Lão Quái làm sao có thể vì một người chết mà chống lại ba nhà chúng ta? Ngươi sẽ ngồi vững trên vị trí đảo chủ. Chẳng biết bao giờ ngươi mới tổ chức đại điển nhậm chức đảo chủ? Ta nhất định bảo Mãn Lâu mang một phần quà mừng lớn qua!"
Phong Bạch Mộng nói mãi, nói rất nhiều.
Hình như người đã già đều thích nói nhiều:
"Đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ Mãn Lâu không? Tiểu quỷ năm đó đã có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự!"
"Nhưng linh địa trên Đào Hoa Đảo tốt như vậy lại đưa cho người ngoài? Hủ Mộc lão đạo kia thì thôi, ba tán tu còn lại chẳng qua là Luyện Khí trung kỳ, lại không có quan hệ hay thành thạo một nghề..."
Vẻ mặt Nguyễn Tinh Linh kiên định:
"Ta tự có tính toán về chuyện này, Nguyễn gia ta không đủ người, cần người giúp đỡ!"
"Chuyện này dễ thôi!"
Phong Bạch Mộng vỗ tay một cái, cười nói:
"Ngươi thiếu người, Bạch gia ta và Mạc gia không phải có sao? Đều là người một nhà, chúng ta còn có thể hại ngươi sao?"
"Ôi... Các ngươi cần gì phải ép ta?"
Gương mặt Nguyễn Tinh Linh dần lạnh lẽo:
"Nếu tằng ngoại tổ phụ tới đây, Tinh Linh lại nói rõ ràng... Cho dù sau này muốn mời người tới ở rể, ta cũng tuyệt đối không chọn từ Mạc gia và Phong gia. Dù sao, ta là họ Nguyễn!"
"Ngươi..."
Chòm râu Phong Bạch Mộng run run, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, thở dài một tiếng:
"Ôi... Nguyên Triển có nữ nhi tốt đấy."
...
Trên Phỉ Thúy Nhai, một đám người phàm cầm bản vẽ Phương Tịch đưa, đánh nền, chất gạch... Làm vô cùng ra sức.
Phương Tịch thỉnh thoảng qua kiểm tra. Bọn họ đều nơm nớp lo sợ, tươi cười lấy lòng, chỉ thiếu quỳ xuống đất dập đầu.
Đồng thời, phần lớn bọn họ đều mặc đồ cũ nát, có rất nhiều miếng vá, thoạt nhìn xanh xao vàng vọt.
Nhưng chính là vậy, hắn vẫn cảm giác bọn họ mạnh hơn dân chúng Việt Quốc nhiều.
Phương Tịch thấy vậy, cũng chỉ có thể âm thầm may mắn vì mình không có mặc thành bách tính bình dân không có linh căn.
Nếu không, cuộc sống này sẽ càng ngày càng đi xuống.
Hắn đi tới trong linh điền, bắt đầu làm cỏ, bón phân...
Hắn thỉnh thoảng thi triển Xuân Phong Hóa Vũ Thuật và Canh Kim Thảo Thế Kiếm, xúc động vì nghề cũ của mình rốt cuộc không hề tụt hậu nữa.
"Phù..."
Sau khi cày cấy một mẫu ruộng, Phương Tịch ưỡn lưng, hung hăng thở ra một hơi.
"Nói chung, một vị linh nông chết no cũng chỉ làm được ba bốn mẫu rộng."
"Bây giờ ta có mười ba mẫu đất, nếu là tình hình bình thường đều có thể mướn vài nhà linh nông, làm một tiểu địa chủ bản tu tiên... Sau đó có vợ yêu thiếp đẹp, ăn sung mặc sướng, sống trong đại viện cấp cao sẽ vui vẻ biết bao!"
"Cũng may ta là thể tu, một người cũng chịu đựng được."
Sau khi xúc động than thở một lúc, Phương Tịch tiếp tục khom lưng cúi đầu làm việc.
Dựa theo truyền thừa Linh Thực Phu, hắn xử lý linh điền một lần, có thể bỏ ra hạt giống Xích Huyết Linh Mễ.
Linh mễ này gieo trồng vào mùa xuân thu hoạch mùa thu. Trong lúc đó cần lấy linh thủy đặc biệt tưới, bên trong tốt nhất trộn lẫn một ít máu thú hoang, lấy máu yêu thú là tốt nhất.
Kể từ đó, trồng ra linh mễ có khí máu dồi dào.
Loại nguyên liệu máu yêu thú có thể hơi phiền phức với linh nông khác, nhưng đối với Phương Tịch lại chẳng khác nào nước suối bình thường.
"Phương đạo hữu, ngươi trồng linh mễ à?"
Sau nửa canh giờ, một con hạc giấy cỡ lớn chậm rãi bay tới, một người từ phía trên nhảy xuống. Người đó chính là Hủ Mộc lão đạo!
Hắn cười ha hả chào hỏi, chỉ thấy Phương Tịch ngẩng đầu nói:
"Hủ Mộc đạo hữu, chẳng lẽ ngươi tới giục trả linh thạch à? Không phải ta đã nói chờ tới khi thu hoạch linh mễ sẽ trả linh thạch lại cho ngươi à!"
"Không phải chuyện hai mươi linh thạch..."
Hủ Mộc lão đạo vội vàng xua tay, vừa nhìn về phía đồng ruộng:
"Ơ? Không ngờ đạo hữu trồng Xích Huyết Linh Mễ? Loại linh mễ này bán không được bao nhiêu..."
"Linh khí ở bản địa chưa đủ, cho nên tạm thời trồng các loại không yêu cầu cao về linh khí, bồi dưỡng cho đất phì nhiêu xong lại nói..."
Phương Tịch nhảy lên bờ ruộng, chà xát tay:
"Không biết đạo hữu đến đây có chuyện gì?"
"Ba ngày sau chính là đại điển nhậm chức đảo chủ của Nguyễn tiên tử."
Nói đến chuyện chính, Hủ Mộc lão đạo nghiêm mặt:
"Lão đạo tới đưa thiệp mời!"
"Ừ!"
Phương Tịch nhận lấy thiệp mời, liếc nhìn qua rồi tùy ý thu vào túi trữ vật:
"Cảm ơn đạo hữu, vẫn mong đạo hữu chuyển lời giúp. Ba ngày sau, tại hạ nhất định sẽ tới!"
Hủ Mộc lão đạo sửng sốt. Lúc ở trong Phường thị, Phương đạo hữu này vẫn rất khỏi đối nhân xử thế. Sao sau khi đến Đào Hoa Đảo lại có cảm giác xa lạ?
Hắn suy nghĩ, còn gợi ý một câu:
"Có người nói đại điển của Nguyễn tiên tử lần này có người của Phong gia, Mạc gia tới..."
"A!"
Phương Tịch muốn xây dựng hình tượng quái gở, cố ý trả lời vài câu ẩm ương.
Trong lòng Hủ Mộc lão đạo sốt ruột, dứt khoát nói thẳng:
"Bây giờ Nguyễn tiên tử vẫn coi trọng bốn người chúng ta, nhưng dù sao chúng ta vẫn là ăn nhờ ở đậu, tốt nhất phải ôm đoàn, cùng tiến cùng lui mới trợ giúp lẫn nhau được!"
Lẽ nào, Phương Tịch còn không hiểu được điều này à?
"Thì ra là thế!"
Phương Tịch gật đầu lại lắc đầu:
"Nhưng ta chỉ muốn làm ruộng ở Phỉ Thúy Nhai, thật sự không muốn để ý tới việc vặt vãnh bên ngoài. Đạo hữu nói cùng tiến cùng lùi, vẫn là miễn đi..."
Hủ Mộc lão đạo câm nín hồi lâu, cuối cùng giậm chân, phẩy tay áo bỏ đi.
...
Ba ngày sau, ở đại trạch Nguyễn thị bên bờ Kính Nguyệt Hồ, từng vị tu sĩ gần đó tập trung một đường, ngồi mười mấy bàn.
Trong trạch viện đều treo lụa đỏ, nhìn rất có không khí vui mừng.
Trên bàn bày đầy linh quả vừa hái xuống, còn có điểm tâm làm bằng linh mễ, nước trà đưa lên giống như nước chảy.
Phương Tịch tùy tiện chọn một món pháp khí hạ phẩm trong số chiến lợi phẩm làm quà mừng. Hắn được sắp xếp ngồi ở phía sát ngoài, vừa lúc cùng bàn với phu thê Vi Nhất Tâm.
Ngược lại, Hủ Mộc lão đạo mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tạm thời đi làm người tiếp khách, chiêu đãi khách giống như nửa người của chủ nhà.
Thỉnh thoảng có một số tu sĩ nhìn mấy người Phương Tịch, trong ánh mắt đều lộ vẻ hâm mộ, đố kị... thậm chí là căm phẫn!
"Nguyễn tiên tử thật không khôn ngoan. Vì sao nàng lại muốn chiêu mộ mấy tán tu này. Ta thấy tu vi của bọn họ cũng chỉ bình thường thôi..."
"Đúng vậy, còn đưa ra linh địa, cho dù không nhập lưu cũng là căn cơ một phương đấy! Đúng là vận cứt chó!"
Thế nào là tán tu? Thân như lục bình, không có chỗ ở cố định, theo gió nhẹ nhàng trôi giạt, già không có chỗ ở... Là tầng dưới cùng trong tu tiên giới!
Mà có một mảnh linh địa là có căn cơ để thành lập gia tộc hoặc môn phái.
Không biết bao nhiêu tán tu ngóng trông điều này cả đời!
Thế nhưng, cả đời bọn họ vẫn không nhìn thấy được hy vọng.
Bây giờ bọn họ nhìn thấy bốn tán tu Phương Tịch thành công lên bờ, tất nhiên vô cùng đố kị, thậm chí oán hận!
"Vậy thì các ngươi không hiểu rồi. Chiêu này của Nguyễn tiên tử rất cao minh."