Hoa Thiền Quyên liếc nhìn Phương Tịch, rất sợ đối phương ỷ vào pháp lực cao cường tới cướp Song Tử Phong của mình. Nàng đảo mắt, đề nghị:
"Nguyễn tiên tử, năm chúng ta cũng coi như có giao tình sinh tử. Thiếp thân có một đề nghị, không bằng chúng ta kết nghĩa kim lan, sau này lại gọi là Đào Hoa Ngũ Tiên hoặc Đào Viên Ngũ Nghĩa được không?"
"Khụ khụ..."
Khóe miệng Phương Tịch khẽ giật giật, suýt nữa bật cười. Mẹ nó, đây là danh hiệu nát gì vậy? Tổ hợp tượng gỗ này xuất đạo, trăm phần trăm sẽ khiến cả phố ngã nhào.
Nữ tu này đúng là thiên tài đặt tên!
"Không thích hợp, Nguyễn tiên tử là Luyện Khí hậu kỳ, còn là đảo chủ, thân phận cao quý, sao có thể ngang với chúng ta được?"
Hủ Mộc lão đạo là người đầu tiên phản đối.
"Chuyện này thì thôi..."
Nguyễn Tinh Linh thật ra có chút hứng thú, nhưng nhìn thấy Vi Nhất Tâm vội vàng nhận tội, Hủ Mộc lão đạo và Phương Tịch đều phản đối, nàng cũng biết nghe theo lời phải.
Năm người lại hàn huyên một lúc, sau đó từng người trở về phòng.
Trong một gian nhà lớn được tạm thời quét dọn, Trong Tử Ngọc Lư Hương có mùi thơm bay ra.
Phương Tịch dán tấm Hộ Thân Phù ở trên cửa, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn màu vàng đỏ, lấy ra túi trữ vật thu hoạch được trong hôm nay.
Hắn không xem những người khác, trực tiếp lấy túi trữ vật của lão nhị Khấu gia ra, bắt đầu lấy pháp lực cố xóa ấn ký.
Mấy canh giờ sau, túi trữ vật ầm ầm mở ra.
Trong đó xuất hiện một vật khiến ánh mắt Phương Tịch không khỏi lập tức sáng lên:
"Không ngờ là nó..."
Phương Tịch thưởng thức một quyển chép tay, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng và vẻ bất ngờ.
Hắn không ngờ tìm được Tửu Thần Phổ ở trong túi trữ vật của lão nhị Khấu gia!
Trong hội đấu giá, hắn bỏ lỡ mất cơ quyền tửu phương này, không ngờ được cuối cùng lại bị lão nhị Khấu gia mua được.
“Chẳng lẽ người này muốn xây dựng thế lực?”
“Hoặc bản thân hắn mê rượu, mong được một chén rượu ngon?”
Phương Tịch không nghĩ ra, vì vậy tạm thời đặt Tửu Thần Phổ sang một bên, bắt đầu kiểm kê các vật phẩm khác.
Mấy pháp khí trung phẩm, một phù lục dùng nhiều lần, trang phục... cuối cùng là một đống linh thạch chừng năm sáu trăm viên.
Không thể không nói, phỉ tu Luyện Khí hậu kỳ có tài sản nhiều thật.
Hôm nay, Phương Tịch giết nhiều Luyện Khí sơ kỳ như vậy, còn có một Luyện Khí trung kỳ, tài phú cộng lại còn kém hơn người này.
"Ngoài ra, còn có một thanh pháp khí Kim Giao Đao và Kim Giao Kiếm vậy, tốt nhất không nên để lộ ra."
Sau khi Phương Tịch kiểm kê xong, hắn cất những thứ đã phân loại vào trong túi trữ vật.
Những thứ này đều là đạo cụ quan trọng để sau này vận chuyển nguyên vật liệu ở Đại Lương ra.
Chờ sau khi hoàn thành xong hết tất cả, hắn xé Hộ Thân Phù và đi ra khỏi cửa phòng.
Mặt trăng ngoài phòng không tệ. ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, nước và chân trời nối liền, cuối cùng không phân biệt rõ được đâu là ảo đâu là thật.
Nhân lúc đêm tối yên tĩnh, Phương Tịch đi dạo, ngắm nhìn cảnh sắc Kính Nguyệt Hồ.
Bên trong gian nhà hẻo lánh xung quanh thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng khóc nức nở đè nén.
Phương Tịch không quản, chỉ đi tới bên hồ, lẳng lặng thưởng thức ánh trăng:
"Quả nhiên... đúng là một ngày dài!"
Hắn nhìn ánh trăng, bỗng nhiên xúc động than một tiếng.
Nhưng vào lúc này, Vẻ mặt Phương Tịch chợt biến đổi.
Có lẽ do tâm cảnh thay đổi, ảnh hưởng tới pháp lực trong cơ thể, hắn tự nhiên cảm giác công pháp Trường Xuân Quyết tầng thứ tư rục rịch, hình như muốn phá vỡ hạn chế để bước vào một tầng cảnh giới hoàn toàn mới.
"Đây là... cơ hội đột phá sao?"
Phương Tịch biết, nếu mình không lập tức nắm lấy cơ hội, có thể sẽ mất đi cơ hội đột phá tốt này.
Hắn vừa nghĩ đến đây thì lập tức ngồi xếp bằng, vận chuyển pháp quyết.
Dù sao ở đây không có kẻ địch, hơn nữa... hắn là thể tu, cho dù có kẻ tập kích cũng không thể một đòn giết chết hắn được.
Kính Nguyệt Hồ này không hổ danh là linh mạch cấp một, linh khí dư thừa còn muốn vượt qua cả động phủ của hắn ở Bảo Chu Phường Thị.
Phương Tịch lặng lẽ thu nạp linh khí, hóa thành pháp lực.
Không biết qua bao lâu, hắn cảm nhận pháp lực Trường Xuân Quyết trong cơ thể lại mở ra một tuyến kinh mạch hoàn toàn mới, pháp lực trở nên mạnh mẽ hơn vài phần. Phương Tịch không khỏi hài lòng mở hai mắt ra.
Hắn chỉ thấy bên ngoài le lói từng tia nắng, mặt trời đỏ nhô dần ở phía đông, ánh bình minh chiếu khắp nơi.
Bất tri bất giác, đã đến hừng đông!
Hắn đứng lên, tiện tay loại bỏ những giọt sương trên cổ áo và thở hắt ra một hơi:
"Cuối cùng... đã tới Luyện Khí tầng năm!"
Phương Tịch bị dừng lại ở Luyện Khí tầng bốn đã quá lâu rồi, cũng may mỗi ngày hắn đều ngồi tĩnh tọa chăm chỉ không ngừng.
Lần này hắn nắm lấy cơ hội, cuối cùng đã đột phá bình cảnh!
"Chúc mừng tu vi của Phương đạo hữu lại đột phá."
Một giọng nói êm tai giống như tiếng chuông bạc bỗng nhiên truyền từ bên cạnh đến.
"Đảo chủ!"
Phương Tịch nhìn thấy Nguyễn Tinh Linh, không khỏi giật mình:
"Ngươi?"
"Hôm qua thấy đạo hữu giác ngộ, Tinh Linh cố ý ở bên cạnh hộ pháp."
Nguyễn Tinh Linh đến gần, bỗng nhiên ngẫm nghĩ rồi hỏi thăm:
"Đạo hữu tu luyện công pháp hình như rất bình thường..."
"Thật sự không dám giấu, tại hạ tu luyện chính là Trường Xuân Quyết..."
Phương Tịch gãi đầu, hình như hơi ngượng ngùng trả lời.
Trên thực tế, hắn không phải chưa từng muốn thay đổi công pháp.
Nhưng trong Phường thị, công pháp tốt hơn vô cùng hiếm thấy.
Đồng thời, sau khi chứng kiến cảnh Nguyễn Tinh Linh hãm hại Lư Kính Thanh thế nào, ý nghĩ này của Phương Tịch cũng dần phai nhạt.
So với đổi một quyển công pháp xa lạ, còn không bằng tiếp tục tu luyện công pháp Trường Xuân Quyết hắn quen thuộc nhất!
Hơn nữa, hàng thông thường cũng có lợi ích của hàng thông thường! Chính là ở chỗ phổ biến!
Cho dù bên trong có cạm bẫy, cũng bị rất nhiều tán tu giống như tre già măng mọc săn phẳng, bên trong rất khó chôn giấu cạm bẫy!
"Trường Xuân Quyết cũng không tệ, được cái công chính bình thản... Nếu ta nhớ không nhầm, trong Công Pháp Các của Lư gia còn giữ một quyển Thanh Mộc Công, ta có thể tặng cho đạo hữu."
Nguyễn Tinh Linh cười tủm tỉm nói.
"Cảm ơn đạo hữu!"
Phương Tịch lập tức cảm ơn, nhưng trong lòng vẫn chỉ có khuynh hướng muốn tham khảo đôi chút mà thôi.
"Mặt khác, linh địa Phỉ Thúy Nhai cũng đã sửa sang xong..."
Nguyễn Tinh Linh nói có phần ám chỉ:
"Trên Đào Hoa Đảo, linh địa ở Kính Nguyệt Hồ tốt nhất, Song Tử Đông Phong đứng thứ hai, Song Tử Tây Phong lại... Phỉ Thúy Nhai tệ nhất, đạo hữu thật sự lựa chọn chỗ đó à?"
Nàng cảm giác với thực lực của Phương Tịch, cho dù hắn chiếm Song Tử Đông Phong, Hủ Mộc lão đạo và phu thê Vi Nhất Tâm cũng không dám nói gì.
"Phỉ Thúy Nhai đã rất tốt rồi. Ta thật sự không dám giấu, trước đây ta đều làm linh nông, chỉ muốn một ngày kia có thể làm một địa chủ."
Phương Tịch lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Tuy Song Tử Phong tốt nhưng cách Kính Nguyệt Hồ gần quá, người đến người đi trái lại không tiện.
"Mà thôi!"
Nguyễn Tinh Linh hình như cảm thấy bất đắc dĩ, ném ra một tấm lệnh bài bằng gỗ.
Trên lệnh bài kia kèm theo mùi đào thoang thoảng, được làm bằng tâm gỗ đào, mặt trái có khắc danh tính của Phương Tịch cùng với khế ước thuê Phỉ Thúy Nhai trăm năm.