...

Mấy ngày sau, trên một bãi đá ngầm cách Đào Hoa Đảo mười mấy dặm.

Mấy bóng người đang ngồi xếp bằng, mượn một chỗ hơi nước dày đặc để che giấu thân hình.

"Vụ Ẩn Phù này của Nguyễn đạo hữu quả thật huyền diệu, hôm nay Lư tặc đi nhất định sẽ bị chém đầu!"

Hủ Mộc lão đạo dùng ngón tay đùa bỡn hơi nước, khen lấy lòng.

Hai người Vi Nhất Tâm và Hoa Thiền Quyên im lặng không nói, chỉ yên tĩnh kiểm tra phù lục, lau pháp khí.

Đối với bọn họ, đây là một trận đánh cược tính mạng của bản thân, không cho phép được sơ suất!

Phương Tịch giả vờ lau Thanh Quy Thuẫn, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời:

"Kẻ địch sẽ thật sự đi đường này sao?"

Trên thực tế, hắn cũng không thích cảm giác chờ đợi không chắc chắn này.

Nếu Lư Kính Thanh kia ở trên đảo nhỏ, hắn bằng lòng thử mai phục chém giết.

Không!

Đại phát thần uy, trở nên nổi tiếng không phải là phong cách của Phương Tịch.

Hắn chỉ biết dịch dung cải trang, lén đánh cho Lư Kính Thanh bị thương nặng, sau đó sẽ làm cho nhóm người mình dễ dàng hái được trái cây...

Thế nhưng Nguyễn Tinh Linh đã nói chắc chắn, đám người Mộc Hủ cũng không muốn đánh vào trận pháp nên lựa chọn phục kích.

Nguyễn Tinh Linh vẫn nhắm mắt dưỡng thần lại mở hai mắt ra:

"Lư tặc vận chuyển một số linh vật tới Bảo Chu Phường Thị để bán, sau đó tham gia hội đấu giá. Bây giờ, hắn đang trên đường trở về... Thiếp thân nắm giữ được hành trình của hắn."

"Liệu người này có thể sớm nhận được tin tức không?"

Phương Tịch cẩn thận hỏi.

"Sẽ không đâu. Có rất ít người biết thiếp thân trở về. Người liên lạc với thiếp thân đều nhận lời giữ bí mật."

Nguyễn Tinh Linh hình như đã tính trước mọi việc.

Phương Tịch thấy thế, cũng không tiện nói gì thêm.

Bằng không, cặp đạo lữ kia sẽ lại dựng lông mày bới móc.

“Lại không phải là Luyện Khí tầng năm sao? Không chừng mấy ngày nữa ta sẽ đột phá...”

Phương Tịch rút ra Thanh Hòa Kiếm, cẩn thận lau chùi.

Tuy thanh kiếm này chỉ là pháp khí hạ phẩm, lại không hoàn mỹ, nhưng lại là tích góp cả đời của một vị linh nông.

Cũng giống như Giả Phi Tài truyền thừa Linh Thực Phu kia vậy.

Phần lớn tán tu của tu tiên giới đều bị chết giống như chó hoang.

Nguyễn Tinh Linh nhìn thấy thanh Thanh Hòa Kiếm này, nàng ngập ngừng muốn nói mấy lần lại cố kìm xuống.

Nàng rất muốn hỏi một câu, nếu hắn đã hỏi mượn Hủ Mộc lão đạo hai mươi viên linh thạch, vì sao không mua một món pháp khí tốt hơn, trái lại đi mua một Phi Thiên Phù?

Chẳng qua thực lực tổng hợp giống công pháp bí thuật, pháp khí phù lục đều là việc riêng của tu sĩ, nàng không tiện mở miệng.

Vèo!

Đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên, một Truyền Âm Phù bay tới!

Nguyễn Tinh Linh nhận lấy, trên mặt lộ vẻ vui mừng:

"Lư tặc kia sắp đến. Bọn chúng có năm người, một người là Luyện Khí hậu kỳ, bốn người là Luyện Khí trung kỳ, trong đó còn có một người của ta!"

“Chẳng trách nữ tử này nắm rõ từng hành động của Lư gia, hóa ra nàng đã sắp xếp nội ứng vào đó?”

Phu thê Vi Nhất Tâm và Hủ Mộc lão đạo đều lộ vẻ hiểu rõ.

Tinh thần năm người nhất thời phấn chấn, nắm chặt pháp khí.

Quả nhiên chỉ một lúc sau, một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ xuất hiện ở phía xa, chỉ một thoáng đã vượt qua khoảng cách lớn, đi tới phía trên không trung của rặng đá ngầm.

"Ra tay!"

Nguyễn Tinh Linh khẽ quát một tiếng và ra tay trước, trong ánh sáng hồng nhạt lập lòe, một đường kiếm quang phóng lên cao.

Trong kiếm quang không ngờ là một thanh kiếm khí khắc rất nhiều phù văn, không có chuôi kiếm, thân kiếm lập lòe ánh sáng lạnh. Đó chính là một món pháp khí thượng phẩm!

Vào lúc Nguyễn Tinh Linh ra tay, Hủ Mộc lão đạo, phu thê Vi Nhất Tâm và Phương Tịch gần như đồng thời hành động.

Hai thanh phi đao, một cây phất trần, còn có một thanh Thanh Hòa Kiếm đồng thời bay lên giữa không trung.

Năm đường ánh sáng chỉ vừa lao ra, đã chặn đứng phi thuyền.

"Hừ, thật lớn mật, lại dám chặn Lư gia ta?"

Trong một tiếng hừ lạnh vang lên, phi thuyền bỗng nhiên biến mất. Năm tu sĩ hiện ra. Người dẫn đầu trong đó là một nam tử trung niên, trên gương mặt đầy tử khí, không giận vẫn lộ vẻ uy nghiêm.

Sau lưng nam tử trung niên là một nữ tu khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, dáng vẻ vô cùng lẳng lơ, cùng với ba tu sĩ Luyện Khí trung kỳ.

"Lư Kính Thanh!"

Nguyễn Tinh Linh đứng trên lẵng hoa và bay lên giữa không trung, quát lạnh:

"Hôm nay chính là lúc ngươi nhận lấy cái chết!"

Vút!

Hình như lời nói của Nguyễn Tinh Linh là một tín hiệu nào đó. Nàng vừa dứt lời, nữ tu đứng sau lưng Lư Kính Thanh đột nhiên phát ra một chưởng và chỗ hiểm sau lưng Lư Kính Thanh!

Trên năm ngón tay của nàng không ngờ là năm cái nhẫn tối đen, giống như pháp khí kỳ môn nào đó.

"Phụt!"

Do bất ngờ không kịp đề phòng, Lư Kính Thanh chợt phun ra một búng máu, gương mặt đỏ lên. Hắn nhìn nữ tu đã nhanh chóng chạy thục mạng kia:

"Đồ đê tiện... Ngươi dám?"

"Hừ, ngươi tàn sát tu sĩ Nguyễn gia ta, lại ép ta phải gả qua, ta hận không thể giết chết ngươi!"

Nữ tu họ Nguyễn vỗ vào một tấm phù lục trên thân, một lồng bảo hộ màu vàng lập tức hiện ra.

Nàng chống đỡ ba bạn đồng hành bao vây tấn công, vừa chửi bới vừa bay về phía Nguyễn Tinh Linh:

"Muội muội cứu ta!"

Tai họa cận kề!

Phu thê Vi Nhất Tâm nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt đầy vẻ vui mừng.

Thê tử của Lư Kính Thanh đã làm phản, trận này thắng chắc rồi!

Phương Tịch và Hủ Mộc lão đạo lại liếc mắt nhìn nhau và lặng lẽ lùi lại một bước.

Bọn họ luôn cảm thấy chuyện này quá đơn giản.

Trong chớp mắt tiếp theo, biến cố lại xảy ra!

Nữ tử họ Nguyễn tới gần Nguyễn Tinh Linh, chiếc nhẫn đeo tay phải bỗng nhiên vồ lấy ngực của Nguyễn Tinh Linh!

Đôi mắt đẹp của Nguyễn Tinh Linh đảo qua, đôi môi anh đào bỗng nhiên hé mở, một cái đinh nhỏ màu trắng bay ra!

Phụt!

Không ngờ cái đinh nhỏ màu trắng này là một món pháp khí trung phẩm dùng một lần. Nó chợt bạo phát, khiến lồng bảo hộ màu vàng nổ tung.

Nữ tử họ Nguyễn trúng một đinh vào ngực, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng dữ tợn:

"Khốn kiếp... Ngươi làm sao phát hiện ra được?"

"Ngươi là chi thứ, ta chưa bao giờ tin ngươi... Hơn nữa, ngươi gả cho người kia, từ chi thứ lên thành dòng chính, nắm giữ cả Đào Hoa Đảo, sao có thể vì thù hận mà phản bội được? Ta chỉ có thể biết thời biết thế lợi sử dụng ngươi, thu được tin tức của Lư tặc mà thôi..."

Nguyễn Tinh Linh lạnh lùng trả lời, trên gương mặt bình thường bỗng nhiên xuất hiện sự khôn khéo.

"Đào Nhi?"

Lư Kính Thanh thấy vậy, gương mặt trắng bệch biến mất, khí tức cũng hồi phục tới Luyện Khí tầng tám đỉnh phong. Hắn bất chợt hung hăng nhào tới!

Quả nhiên, lúc trước hắn chỉ giả vờ bị thương!

Không chỉ có vậy, theo một tiếng hét dài của hắn, bỗng nhiên có một độn quang ẩn nấp hiện ra, hóa thành một tu sĩ mặc áo bào đen với gương mặt nham hiểm, không ngờ tu vi là Luyện Khí tầng bảy.

Tu sĩ mặc áo bào đen khống chế một lá cờ nhỏ màu đen, khí tức không giống người đàng hoàng. Hắn nhìn Lư Kính Thanh đang ôm Đào Nhi kêu khóc, nói:

"Theo lão phu thấy, cứ giết luôn nàng ta, cần gì phải làm cho mọi chuyện phiền phức như vậy, còn mất cả phu nhân..."

Nữ tu họ Nguyễn kia chỉ là Luyện Khí trung kỳ. Nàng trúng kế của Nguyễn Tinh Linh, ngực thủng một lỗ, trong nháy mắt đã tắt thở bỏ mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play