Ở thủ đô, trong khu tập thể của sáu đơn vị viện nghiên cứu, Phùng Xuân xách một chai rượu trắng gõ cửa nhà Ngô Khải Trung.
Ngô Khải vừa nhìn thấy chai rượu trên tay Phùng Xuân liền nói: Cậu nỡ mang loại rượu ngon như vậy đến sao?
Ha hả… ha hả ha hả, lần trước từ Giang Ninh trở về là để xin lỗi anh, kết quả vừa về đã bận túi bụi, hôm nay khó khăn lắm mới rảnh được một chút nên phải mang chút vốn liếng ban đầu để thể hiện thành ý của tôi chứ.
Tôi còn tưởng cậu đã quên rồi! Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng thật ra Ngô Khải Trung đã sớm không để bụng chuyện đó nữa. Giờ ông còn thấy cách hợp tác trước mắt này càng hay hơn: Trần Vọng ở viện nghiên cứu tỉnh Giang Ninh có quyền nói lớn nhất, làm nghiên cứu cũng không cần câu nệ môi trường hay thể chế, sợ trước sợ sau, như vậy càng hợp với ông.
Nghĩ vậy, Ngô Khải Trung cười nói: Đúng rồi, bên cậu hợp tác với tỉnh Giang Ninh thế nào rồi? Lần trước Hướng Lập Huy điện báo về nói thực nghiệm rất thuận lợi, lập tức sẽ có thể thu được thành quả giai đoạn nhỏ.
Phùng Xuân đặt chai rượu lên bàn, lắc đầu cười khổ: Tôi ở viện nghiên cứu Toán học, lần này Trần Vọng làm nghiên cứu kỹ thuật thông tin, bên tôi có thể hợp tác với cậu ấy thì chỉ có viện nghiên cứu Vật lý thôi, bên đó tôi không thể cho ý kiến.
Có ý gì? Không hợp tác? Không thể nào, bọn họ xem kế hoạch hợp tác của Trần Vọng rồi mà không có chút ý tưởng nào à?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT