Trần Vọng kiễng chân nhìn nhìn, “Tam thúc, mọi người tụ tập ở đây làm gì vậy ạ?”

Trần Thủ Minh cười cười, “Ở đây đang chuẩn bị hiến lương thực đấy.”

“Hiến lương?”

“Ừ, sau khi nộp xong thuế lương thì lương thực còn lại mới được tập trung chuyển đến kho lương của công xã, đến Tết thì lại dựa theo công điểm để phân phát lương thực.” Vì trước đây Trần Vọng hoàn toàn ngơ ngác, không biết gì, nên Trần Thủ Minh cẩn thận giải thích lại cho cậu một lần.

Trần Vọng tuy sống ở thế kỷ 21, nhưng khái niệm “hiến lương” cậu vẫn biết chút ít. Thời kỳ đó, ở nông thôn, để duy trì xây dựng thành thị, nông dân trồng được bao nhiêu lương thực đều phải nộp.

Tất nhiên, việc này phù hợp với hoàn cảnh đất nước thời đó, nhưng sự thật là nông dân làm lụng cực khổ suốt một năm, đến cuối cùng ngoài việc no bụng thì chẳng giữ lại được gì.

Cho nên thời này, mọi người cũng chẳng có mấy tính toán thiệt hơn, còn có những câu chuyện đẹp như “ra đường không cần nhặt của rơi”, “ban đêm không cần đóng cửa”, bởi vì ai cũng nghèo như nhau, không ai trộm được của ai, cũng không ai ghen tỵ với ai.

Ai… Trần Vọng thở dài, kiểu ngày tháng này ít nhất còn phải chịu đựng hai ba năm nữa, thật là gian nan quá.

Buổi tối, nhà họ Trần ngồi ăn cơm cùng nhau. Sau khi nộp xong thuế lương thì cả vụ mùa xem như xong xuôi, Trần gia gia thở phào nhẹ nhõm, lại bảo Trần nãi nãi lấy ra ít rượu cao lương quý giá, chuẩn bị cùng ba người con trai uống vài chén.

“Năm nay đội sản xuất của chúng ta thu hoạch cũng không tệ, không biết có cơ hội tranh giành cờ hồng đội sản xuất không.”

“Sợ là vẫn hơi khó.” Trần Thủ Minh, người đi làm ở công xã, lên tiếng: “Tôi nghe người ta nói đội bốn ba ngày hai bữa đều tổ chức họp, động viên dân làng tăng cường sản xuất, trước vụ thu hoạch còn mời cả đội tuyên truyền điện ảnh xuống nông thôn chiếu phim cho bà con xem. Xem ra năm nay họ cũng thu hoạch không kém.

Hơn nữa họ còn hay lên công xã, khi thì báo cáo tin tức cho lãnh đạo, khi thì xin trực tiếp nhận chỉ thị của lãnh đạo, thành ra lãnh đạo công xã có ấn tượng tốt với đại đội của họ. Nếu hai đội sản xuất có sản lượng tương đương, thì cuối cùng lá cờ hồng ấy vẫn sẽ rơi vào tay đội bốn thôi.”

“Đại đội trưởng và bí thư của đội mình thì quá thật thà, chỉ biết cắm đầu làm việc cực nhọc, kết quả là đội sản xuất Phúc Lâm của chúng ta năm nào cũng xếp chót, chẳng nhận được lợi lộc gì cả.” Trần Thủ Tiến không nhịn được nói một câu.

Trần gia gia uống một ngụm rượu, gõ gõ tẩu thuốc: “Nhị, ở ngoài đừng nói những lời như thế. Lão bí thư cũng gần 60 tuổi rồi, làm gì còn nhiều sức mà so với người trẻ, bao nhiêu năm nay ông ấy cũng tận tâm tận lực vì đội sản xuất.”

“Con biết, chỉ là trong lòng thấy bất công. Nếu đội mình cũng tranh thủ thử xem, biết đâu có thể nhận thêm nghề phụ, kiếm thêm chút thu nhập.”

“Kiếm thêm thu nhập?” Trần Vọng vừa nghe thấy điều đó, mắt liền sáng lên: “Ba, kiếm thêm thu nhập là sao ạ?” Chẳng lẽ bây giờ đã có thể buôn bán rồi sao?

“Làm nghề phụ ấy mà. Con xem, công xã chẳng phải đang xây lò gạch đấy sao, nếu đội sản xuất làm tốt thì cũng có thể xin tham gia. Còn nữa là làm việc theo hình thức sống ngoài. Trước kia, xưởng may trong huyện không đủ năng suất, nên phân phát một đám vải về dưới nông thôn để cắt may. Lần đó, đội bốn giành được, cả tháng phụ nữ trong nhà ngồi máy khâu đến bốc khói, nghe nói mỗi người ít nhất kiếm được ba mươi đồng!”

Thì ra đây là khoản thu nhập thêm. Tuy không nhiều tiền, nhưng dù sao cũng là một cách tốt.

“Vậy chúng ta cũng nên tích cực tranh thủ đi.”

“Vượng Tử, con còn nhỏ, chuyện này không rõ ràng lắm đâu, không phải cứ muốn tranh thủ là được.” Trần Thủ Minh hơi bất đắc dĩ nói.

Trần Thủ Tiến vỗ đầu Vượng Tử: “Chuyện này chẳng liên quan đến con nhiều đâu, con chỉ cần học hành chăm chỉ là được rồi, ba sẽ không để con bị đói.”

“Ba, tranh thủ không chắc sẽ được, nhưng con biết nếu không tranh thì chắc chắn không có. Ba nên động viên lão bí thư nhiều hơn. Mới 60 tuổi thì đã già gì đâu ạ? 60 tuổi là tuổi đẹp để cố gắng đó ba.”

Cả bàn người bị Trần Vọng nói mà tròn mắt ngạc nhiên.

Sáu mươi… 60 tuổi mà là tuổi đẹp để cố gắng sao?

“Gia gia, con còn nhỏ, không tiện nói với lão bí thư, ông nói là vừa hợp nhất. Ông hãy nói với lão rằng vì đội sản xuất Phúc Lâm chúng ta, nên tranh là phải tranh! Nếu thua kém người ta thì chúng ta nỗ lực đuổi kịp người ta. Dù có thất bại cũng không sao, có mất miếng thịt nào đâu, làm lại là được. Cả đội sản xuất chúng ta đều ủng hộ ông ấy!”

Cậu nói xong, cả mâm cơm bỗng yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Rồi đột nhiên vang lên một tiếng đồng tình: “Đúng rồi, Vượng Tử nói đúng lắm!”

Trần Vọng nghe thấy tiếng đó thì kinh ngạc quay đầu lại, cậu không ngờ người đầu tiên ủng hộ mình lại là Trần Mẫn – người vẫn luôn đối đầu với cậu.

Trần Mẫn không nhìn Trần Vọng mà nhìn Trần gia gia nói: “Gia gia, con thấy Vượng Tử nói đúng. Dù chúng ta không có thực lực thì cũng nên tranh thủ một phen, ít nhất phải để người khác biết đội Phúc Lâm chúng ta có chí tiến thủ. Trong công xã có biết bao nhiêu đội sản xuất, nếu đội mình không lộ mặt trước lãnh đạo công xã thì làm sao khiến người ta nhớ đến mình, sau này dù có cơ hội thì cũng không tới lượt chúng ta.”

Lời này khiến Trần Vọng kinh ngạc không thôi, cậu không ngờ Trần Mẫn mới 13 tuổi mà đã có suy nghĩ như vậy.

“Người ta bảo, chỉ số thông minh của nó cao hơn cậu… nhiều lắm!”

“Cậu không chọc ngoáy vài câu là không chịu được à?”

“Cậu chẳng bao giờ thích nghe lời thật lòng.”

“Thôi, không cho cãi nhau nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play