Ông nội Trần biết mấy thứ này đều là do cậu Trần Vọng mua cho ông, liền không nói hai lời mà vác hết lên vai. Có lẽ vì thường xuyên làm việc nặng nên tuy tuổi ông lớn hơn hiệu trưởng Lưu vài tuổi, nhưng mang mấy thứ này vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ để cho Trần Vọng đeo một cái cặp nhỏ.
Tôn tử biết hiếu thuận, ông nội Trần vừa mừng vừa cảm động, nhưng lại sợ Trần Vọng tiền không đủ tiêu. Trên đường đi qua lò ngói, ông cứ nhắc mãi: “Sao con mua nhiều đồ như vậy chứ, trong nhà cái gì cũng không thiếu, tiền thì để dành mà dùng.”
Trần Vọng bước chân nhẹ nhàng, cho dù nắng gắt trên đầu làm mồ hôi chảy ròng ròng, cậu vẫn rất vui: “Hắc hắc, cháu ông đi tỉnh thành là lại kiếm được tiền rồi, bây giờ cháu chính là người giàu nhất nhà mình đó!”
Nghe giọng đắc ý đến cực điểm của Trần Vọng, ông nội Trần bật cười: “Ha ha ha, lại kiếm tiền? Là tiền thưởng hạng nhất à? Bao nhiêu thế?”
Trần Vọng đá bay một hòn đá nhỏ vô tội trên đường: “Có hai trăm tệ thôi mà.”
“Hai trăm tệ?” Ông nội Trần đột ngột dừng bước, sững sờ nhìn Trần Vọng, mắt đầy vẻ kinh ngạc.
“Hắc hắc, có phải là số tiền lớn không?” Trần Vọng khoe xong thì vui lắm, vừa đi vừa nhảy nhót.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play