Trần Vọng không hề hay biết thầy hiệu trưởng Lưu mà cậu kính yêu đang cực khổ vì cậu mà kiếm tiền, còn bản thân cậu lúc này thì đang nằm trên ghế dưới giàn mướp, một tay phe phẩy cây quạt, một tay thoải mái ăn kem.
Hôm nay Trần Thủ Minh tan làm, cố ý mua kem cho bọn nhỏ từ công xã. Vì phải đạp nhờ xe đạp người khác một đoạn, đến khi về đến nơi thì kem có hơi tan một chút, nhưng nhìn chung hình dạng vẫn còn nguyên vẹn.
Chu Kỳ ngồi trên ghế đá thấy cảnh này thì nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tại sao hắn lại cảm thấy Trần Vọng lúc này cùng cái ghế, cây quạt, thậm chí là cả giàn mướp này... lại trông thật... trông thật quen mắt thế? Giống như cậu thường xuyên nằm ở chỗ này vậy.
Không, không thể nào, không thể nào, Trần Vọng sao có thể thường xuyên nằm ở đây chứ? Cậu chăm học như vậy, làm sao có thể nằm đây lãng phí thời gian được?
Chu Kỳ lắc đầu, đem cái ý nghĩ hoang đường kia ném ra khỏi đầu.
“Chu Kỳ, cháu ngồi qua bên này đi, có gió mát hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play