A Man quay đầu đi, không để ngón tay lạnh như băng kia chạm vào mặt mình, giọng cậu mang theo vài phần khó nhọc: “Hành động này của đại vương, chẳng phải quá hoang đường sao... Phu quân của ta đã làm sai điều gì?”
Nói dối nhiều, A Man cũng có chút hoảng hốt.
“Ai bảo hắn ta lại cưới phu nhân chứ” Thiếu Tư Quân cười, cánh tay đang hạ xuống thuận thế bắt lấy ngón tay A Man.
“Mà bổn vương nghĩ tới nghĩ lui, tóm lại không muốn làm nhân tình.”
“... Vương gia có thể không làm.” A Man trầm mặc.
“Ta bất quá chỉ là một phụ nhân bình thường, gánh vác không nổi tình yêu của vương gia.”
“Ai nói phu nhân bình thường?” Ngón tay Thiếu Tư Quân cử động, cuối cùng siết chặt đầu ngón tay A Man.
Đôi tay của A Man đầy những dấu vết của sự lao động vất vả, xúc cảm không hề tinh tế, ngược lại còn có chút thô ráp.
Nhưng dáng vẻ nam nhân đang thưởng thức ngón tay, lại như thể đây là một món đồ chơi thú vị.
Động tác của Thiếu Tư Quân không hề thô bạo, nhưng thân thể A Man lại căng cứng, ngay cả hơi thở cũng trở nên mong manh.
Lưng cậu lạnh toát, yết hầu co thắt, nếu không phải lý trí cực kỳ kiềm chế, A Man e rằng đã muốn tung một quyền ra…
Giống như bản năng tự bảo vệ của một con mồi khi nhìn thấy kẻ săn mồi.
Cậu cảm thấy ánh mắt Thiếu Tư Quân nhìn mình không hề thích hợp.
“Vương gia, chúng ta nên xuống dưới...”
Lời A Man còn chưa nói xong, đã nghẹn lại nơi yết hầu, cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn Thiếu Tư Quân hơi khom người, ngậm lấy đầu ngón tay cậu.
Dưới ánh trăng, A Man có thể nhìn rõ hắn ta liếm láp ngón tay cậu như thế nào, dáng vẻ đó giống như đang nếm thứ gì đó ngon lành...
Đầu lưỡi ẩm ướt liếm đến giữa các ngón tay, cảm giác ẩm ướt kỳ dị đó khiến A Man bừng tỉnh, cậu giãy giụa.
Nam nhân phản ứng lại, chế trụ cổ tay cậu, sức lực khổng lồ gần như muốn bóp nát xương cốt, mạnh mẽ giữ chặt không cho cậu rút lui.
Răng nhọn sắc bén của hắn ta ấn vào da thịt, hai hàm răng nghiến qua nghiến lại, mài mòn lớp da đáng thương. Cơn đau nhức li ti tấn công A Man, giống như một điềm báo nguy hiểm.
A Man càng giãy giụa, Thiếu Tư Quân lại càng hưng phấn.
Đôi mắt đen láy của hắn ta như có lửa, đang cháy rực dữ dội, mang theo một sự cuồng loạn quái dị.
Hơi thở dồn dập nóng rực giống như một sợi dây cung căng thẳng.
A Man dường như có thể nghe được luồng khí đó xuyên qua yết hầu nam nhân mang theo một sự khát khao nóng bỏng đang thiêu đốt.
Và sự khát vọng này, sẽ hoàn toàn cắn nuốt cậu.
“... Nồng đậm nhưng tựa như lại rất nóng bỏng...” Giọng Thiếu Tư Quân có một sự run rẩy kỳ dị, giống như tiếng lý trí vỡ vụn từng tấc một của một người đã nhẫn nhịn đến cực hạn, “... Đây là vị ngọt sao?”
Thiếu Tư Quân đây là muốn ăn cậu?
Ý niệm này đột nhiên xuất hiện, lại vô cùng sắc bén mà cắm xuống, khiến A Man dù thế nào cũng không thể thoát khỏi.
“Vương gia, buông ra!”
A Man chống đầu gối vào thân hình Thiếu Tư Quân đang áp xuống, “Ngài không phải nói không muốn làm người tình sao?”
Khi nói ra hai chữ "người tình", A Man nhịn không được nhăn mặt, nhưng động tác lại không hề chậm, trước khi Thiếu Tư Quân muốn tiến thêm một bước, cậu dùng sức đẩy hắn ta ra.
A Man linh hoạt đứng vững trên khoảng sân thượng mở rộng của mái hiên, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Thiếu Tư Quân.
Tứ chi săn mồi của nam nhân trong khoảnh khắc căng thẳng rồi lại từ từ thả lỏng, hắn ta nhanh nhẹn đứng dậy, ánh mắt vẫn luôn theo sát A Man, lúc nào cũng di chuyển theo động tác của cậu.
—— Giống như một con quái vật vẫn chưa từ bỏ việc vồ mồi.
Thậm chí đối với lời nói vừa rồi của A Man cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Không ổn rồi. A Man lặp lại trong lòng.
Thiếu Tư Quân trông, vô cùng bất ổn.
Đôi mắt vốn nên lạnh lùng hờ hững giờ đây lại đầy ắp những cảm xúc cuồng nhiệt, sự khát khao nồng đậm đến mức gần như muốn bùng cháy đó rốt cuộc là loại gì... Là tình dục? hay là thèm ăn ?
Không nghe nói Sở vương là một tên ăn thịt người...
Nếu hắn ta thật sự có sự quái dị như vậy, thì dù Sở vương phủ có phong tỏa đến mấy, với bản tính của Lâu chủ, đã sớm đào đất ba tấc để đào cho sạch rồi!
... Vậy rốt cuộc là cái gì?
Rốt cuộc là loại khát khao quái dị nào, mới có thể khiến A Man lúc này dựng tóc gáy?
Toàn thân nổi da gà của cậu không những không biến mất, đầu cũng đi theo đó mà đau nhức tê dại, khuôn mặt trong lúc căng thẳng tột độ có chút cứng đờ, ánh mắt cũng không thể rời khỏi người Thiếu Tư Quân —— chỉ cần một khoảnh khắc không chú ý, cậu sẽ bị vồ lấy.
Đây không phải A Man tự đa tình, mà là sự thật!
Bỗng nhiên, Thiếu Tư Quân hít một hơi thật sâu.
Đó thật sự là một hơi rất dài, giống như là đang ép buộc bản thân đóng lại một van xả nào đó.
A Man có thể nhận thấy luồng khí đó xuyên qua lồng ngực hắn ta như thế nào, rồi lắng đọng lại bên trong cơ thể.
Ham muốn tấn công đang bùng nổ miễn cưỡng ngủ yên, giống như một con ác thú đang dựng lông nay lại thu mình lại, từng lớp bạo ngược bị đè nén xuống, lý trí cuối cùng cũng có thể trỗi dậy.
Thiếu Tư Quân thô bạo véo lấy giữa lông mày mình, sau đó cất bước đi về phía A Man.
A Man theo bản năng lùi lại, nhưng bị hắn ta lại quát, bảo cậu quát dừng lại.
“Nếu ngươi muốn chết, thì cứ tiếp tục lùi lại.”
Sự lạnh lẽo và độc ác tràn ngập không khí, Thiếu Tư Quân mặt không biểu cảm mở lời, “Ngươi có thể thử xem rốt cuộc ai nhanh hơn một chút.”
A Man đờ người đứng tại chỗ, bị Thiếu Tư Quân một tay ôm lấy eo.
Hắn ta đã đưa A Man lên như thế nào, thì lại mang cậu xuống như thế đó. Chỉ là lúc lên còn có chăn đệm làm giảm xóc, lần này lại là sự tiếp xúc thật sự.
A Man kỳ thực không hiểu Thiếu Tư Quân rốt cuộc có đam mê gì, cảm giác máu dính trên người cũng không dễ chịu, càng đừng nói những mùi vị đó. Dù A Man sớm đã quen với khí huyết, nhưng cũng sẽ lập tức dọn dẹp sạch sẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Cả hai cùng lúc rơi xuống gác lửng tầng hai, A Man giãy giụa xuống, nam nhân không ngăn cản hành động của cậu, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú một lát, rồi quay người rời đi.
... Liền nhất định phải nhiều lần như thế sao?
Bản thân cậu cũng có thể tự xuống được mà.
A Man từ xa nhìn thân ảnh Thiếu Tư Quân đạp ánh trăng rời đi, tự nhiên cũng cảm nhận được những ánh mắt nhìn trộm âm thầm như thủy triều rút đi.
Kể cả những người đang đứng dưới lầu nhỏ cũng cùng nhau biến mất.
Một lúc sau, A Man quay người bước vào gian phòng tối tăm.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm toàn thân, cậu dường như đã đi một vòng dưới địa ngục.
Lúc Thiếu Tư Quân đến đã không thắp đèn, A Man dựa vào ánh trăng ngồi trong căn phòng vắng vẻ, trái tim đang hoảng loạn cuối cùng cũng từ từ bình phục. Cậu thở ra một hơi nặng nề, sau đó ôm lấy mặt mình.
... May mắn thay, ngay cả khi nghỉ ngơi, cậu cũng không tháo lớp ngụy trang, nếu không với hành động khó lường của Thiếu Tư Quân, đêm nay hẳn đã bại lộ.
Điều này tạo ra một chút hạn chế cho hành động của A Man, cũng là lý do cậu không muốn Thiếu Tư Quân quá mức đến gần.
Tiếp xúc nhiều, khó tránh khỏi nảy sinh nghi ngờ.
__
Rất nhanh, Tam Tím quay người đi lên.
Trong căn phòng không thắp đèn, giọng nàng ta cũng rất nhỏ.
“Sở vương thực sự thích ngươi sao?”
A Man theo giọng nói nhìn về phía Tam Tím, nhận ra nàng ta không hề biết chuyện xảy ra trên mái nhà...
Cũng phải, bên cạnh Sở vương có nhiều ám vệ như vậy, trừ phi Tam Tím không muốn sống nữa mà đi rình mò, nếu không nàng ta căn bản không thể cảm nhận được.
A Man chậm rãi nói: “Sở vương dường như đã đại khai sát giới ở am phân chùa, hung ý chưa nguôi, nên mới đến tìm ta, người cũng xuất thân từ am ni cô.”
“Cái gì!”
Phản ứng của Tam Tím lớn hơn A Man rất nhiều.
“Hắn ta nếu đã giết người trong am phân chùa, vậy nhiệm vụ...”
A Man: “Tất nhiên là thất bại rồi.”
Ngay từ khi Thiếu Tư Quân nói, A Man đã có phỏng đoán này.
Nhưng Tam Tím không thể bình tĩnh như cậu, tuy họ đã bị bắt rời khỏi am phân chùa, nhưng nhiệm vụ vẫn còn người tiếp ứng, hơn nữa tin tức nàng ta truyền đi, chắc chắn còn có người phía sau tiếp nhận.
Nhưng hành động của Sở vương, lại hoàn toàn phá hỏng tất cả.
“Chẳng lẽ là ngươi đã tiết lộ thân phận trước mặt Sở vương, mới khiến am phân chùa gặp họa?”
Tam Tím nghi ngờ nhìn về phía A Man, “Nếu không phải ngươi, sẽ không có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra như vậy.”
“Nếu như ta muốn vậy, ta sợ là người trên đời này không muốn cục diện này xuất hiện nhất.”
Những lời khác không thể đảm bảo, nhưng câu này của A Man là thật lòng.
Ẩn mình vào am ni cô thì còn được, bây giờ lại diễn kịch trước mặt Sở vương, đây là cái gì?
Một phụ nhân xui xẻo bị cưỡng đoạt?
Nghe xem Thiếu Tư Quân nói là gì, người yêu! Hắn ta dám nói, A Man cũng không dám nghe!
Tam Tím đang định hỏi kỹ chuyện đêm nay, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động hỗn loạn.
A Man và Tam Tím nhìn nhau, Tam Tím dựa vào chỗ ẩn nấp trong phòng, còn cậu thì thắp đèn dầu trong phòng, sau đó ra ngoài.
Cậu tựa vào lan can nhìn xuống, thấy cửa Bích Hoa Lâu mở ra, một đám người ra vào, đều đang khiêng rất nhiều đồ vật.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc long trọng kia, chắc đều là những thứ quý giá.
Thu Khê và Thu Hòa hai người cũng đang rất bận rộn.
A Man đợi khi mọi người dưới lầu đều yên tĩnh, mới từ từ đi xuống, thấy hai cung nữ đều đang thắp đèn xem xét những hòm xiểng đó, lại từng cái từng cái đăng ký vào danh sách.
Thấy A Man xuất hiện, các nàng bỏ dở công việc, đồng thời tiến lên hành lễ.
A Man có thể cảm nhận được, các nàng còn cung kính hơn trước rất nhiều.
Giống như thật sự coi cậu là chủ tử nắm quyền.
“Những thứ này từ đâu tới?”
Thu Hòa cung kính nói: “Là vừa rồi vương gia sai người đưa tới, nói là Bích Hoa Lâu này quá mức thanh tịnh, nên thêm vào chút vật trang trí.”
Chút?
A Man nhìn những hòm xiểng chật kín từ trong phòng đến ngoài sân đình, nuốt xuống lời chất vấn suýt buột miệng.
Đây thật sự là một “chút” đồ đấy!
Trở về trên lầu, Tam Tím nhìn A Man vài lần với ý nghĩa khó hiểu.
“Thập Bát, ta quả thật không ngờ, Sở vương đối với ngươi lại thật sự để tâm.”
A Man không để ý đến những lời này: “Chuyện ở am phân chùa, ngươi và ta tạm thời không cần quản. Hai ngày nữa xác định thật sự không có ai theo dõi, ngươi hãy đi liên hệ ám tuyến trong vương phủ, sau khi có ý của Lâu chủ rồi hãy tính toán tiếp.”
Cậu vừa nói đến chuyện chính, thái độ của Tam Tím cũng trở nên nghiêm túc.
“Ngươi có một chuyện trước kia nói đúng, nếu ngươi là nữ, Sở vương muốn ngươi cũng mặc kệ hắn ta, nhưng ngươi lại là nam nhân... Nếu hắn ta thật sự muốn làm bậy, lại bại lộ thân phận của ngươi, e rằng sẽ ảnh hưởng đến đại kế của Lâu chủ.”
Dù sao A Man là bị bắt đến một cách vội vã, trước mắt am phân chùa đại khái cũng nằm dưới sự kiểm soát của Sở vương, nếu vô tình bại lộ rồi truy cứu nguồn gốc, chắc chắn sẽ phát hiện ra chút manh mối.
A Man liếc xéo nàng ta một cái: “Ngươi có cách giải quyết?”
Tam Tím từ bên hông rút ra chủy thủ: “Cắt ‘thứ đó’ của ngươi đi? Dù sao ban đêm đèn tắt, lăn lộn trong chăn, chỉ cần không có thứ kia, vào cái lỗ nào mà chẳng là lỗ?”
A Man cười như không cười: “Cút.”
Thấy cậu hiếm khi lạnh mặt, Tam Tím bĩu môi không nói nữa, quay người đi xuống lầu.
A Man ngồi một mình bên bàn, rõ ràng lời nói vừa rồi của Tam Tím không phải là đùa giỡn. Nếu không phải nàng ta đánh không lại cậu, nàng ta thật sự dám cầm dao đến cắt.
Cậu thở dài xoa xoa mặt, không nghĩ đến Tam Tím nữa, mà là nhớ lại những lời nói và hành động kỳ lạ của Thiếu Tư Quân vừa rồi.
... Hắn ta rốt cuộc bị làm sao vậy?
__
Thiếu Tư Quân đang nằm mơ.
Hắn ta rõ ràng biết đây là mộng, vì hắn ta đang nằm trên lưng một thanh niên không nhìn rõ mặt.
Gió rất lớn, thổi vào da thịt đau nhức, hẳn là vào mùa mưa thu. Những hạt mưa lạnh mỏng manh thấm vào da, ngay cả máu cũng phải đông cứng lại.
Gió thu mưa thu vốn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhưng hắn ta lại không cảm thấy chút nào, chỉ tham lam hít thở.
Hương vị thơm ngọt này, ngay cả trong mưa gió cũng khó mà che giấu.
... Đói quá.
Cơn đói khát vĩnh viễn không thể bình ổn đang thiêu đốt trong bụng.
Đói quá.
Mùi hương ngọt ngào đến nhường nào, là một hơi thở chưa từng có.
Từ bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên hắn ta thật sự biết thức ăn rốt cuộc có mùi vị gì…
Cơn thèm ăn mãnh liệt như lửa đốt cháy yết hầu, khiến cuống họng hắn ta khó mà tự chủ được mà nuốt xuống.
Thanh niên cõng hắn ta, cánh tay đều đang run rẩy.
Đó là sau khi sức lực đã dùng hết, còn đang liều mạng ép bức chút sức lực cuối cùng, cho nên ngay cả da thịt cũng phải r*n rỉ…
Căn bản thanh niên đó không biết bản thân đang cõng con quỷ trên lưng mình, con quỹ đó đang nghĩ đến những ý niệm hung ác đáng sợ.
Hắn ta nghe thấy chính mình nói: “Thả ta xuống đi.”
Đồng thời, hắn ta cũng có thể nghe được những lời thì thầm độc ác, cực đoan kia, nghe như là ý niệm ác liệt mà Thiếu Tư Quân vẫn luôn có.
“Thả ta xuống đi... Thả ta xuống...”
—— Sau đó ta sẽ ăn ngươi, ngay trong khoảnh khắc ngươi rời đi.
“Hoặc là ta đưa ngươi ra ngoài, hoặc là cùng chết ở đây.”
Hắn ta nghe thấy thanh niên nói chuyện, trong giọng nói khàn khàn mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn, “Ngươi mà còn nói loại lời này nữa, ta sẽ đánh ngất ngươi đấy.”
“Ngươi sắp không chạy nổi nữa rồi.”
“Chỉ cần ta còn có thể đi, dùng răng mà cắn, dùng tay mà kéo, cuối cùng cũng sẽ đưa ngươi ra ngoài.” Hắn ta lại nghe thấy người đó thở dài, “Đừng nói loại mê sảng này nữa, A Quân, ngươi nhịn thêm chút đi...”
Giọng nói của người đó đầy sự trấn an, tiếng nói khàn khàn lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn có một nụ cười quen thuộc.
“Đã đến lúc này rồi, ta không quen với những tính tình đó của ngươi đâu.”
Là lời mắng yêu, nhưng cũng là sự cưng chiều vô thức.
Thật là kỳ lạ...
Trong giấc mộng, Thiếu Tư Quân nghe tiếng nói khàn khàn mang theo chút lừa gạt của thanh niên, cơn thèm ăn bình ổn hơn một chút.
Nhưng sau đó lại nổi lên, là một loại dục vọng hủy diệt mãnh liệt khác.
Hắn ta dựa trên lưng thanh niên, lại muốn theo bờ vai hắn ta mà siết lấy yết hầu.
Hắn ta muốn liếm láp phiến da thịt đó để nếm mùi vị, cảm nhận cơ thể run rẩy của thanh niên khi r*n rỉ... Khi bóp chặt yết hầu đó, tiếng xin tha có phải cũng sẽ êm tai mê người như vậy không?
Sự thèm ăn dây dưa với lòng trìu mến kỳ dị, ngọn lửa dục vọng bốc lên gần như thiêu cháy cả cánh đồng.
Hộc ——
Thiếu Tư Quân tỉnh lại trong cơn đau đầu dữ dội, cơn đau khiến hắn ta nhíu chặt lông mày. Sự bạo ngược hiện lên giữa hai lông mày, trong hơi thở đều là sát ý khó mà ngăn lại.
Thiếu Tư Quân há miệng, muốn gọi một cái tên.
Cách xưng hô vốn nên quen thuộc vô cùng lại mãi mắc kẹt ở yết hầu.
... Người đó tên là gì nhỉ?