Tả Đan Đan lúc này mới biết, hóa ra Thẩm Nhất Minh gặp cô không phải là tình cờ, mà là cố tình đi đón cô. Trước đó còn giả vờ như tiện đường, thật là nói một đằng làm một nẻo.
Tả Đại Thành đến rồi, xe đạp đương nhiên không thể đi tiếp. Thẩm Nhất Minh đẩy xe đi bộ, Tả Đại Thành đi bên cạnh vừa đi vừa nói chuyện, hỏi anh về chuyện làm việc ở Công xã.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen. Trong thôn cũng chẳng có mấy ánh đèn. May mà Thẩm Nhất Minh có một chiếc đèn pin, nếu không đường đi cũng không dễ dàng.
Thẩm Nhất Minh đưa họ đến tận cửa, rồi mới đạp xe đi. Tả Đại Thành nhìn theo hướng anh đi xa, còn cảm thán: “Thằng bé này thật không tồi.”
Tả Đan Đan đẩy cửa vào sân, “Bố, đừng nhìn nữa, vào nhà đi.”
Tả Đại Thành lúc này mới vào trong sân. Mọi người trong nhà họ Tả đã đi ngủ hết, tối om. Chỉ có phòng của Tả Đại Thành có ánh đèn mỏng manh. Lý Huệ nghe động tĩnh liền mở cửa ra, thấy hai người đã về, bà mới yên tâm.
“Mau vào ngồi đi, mẹ đi làm gì cho con ăn.” Bà nói rồi định đi vào bếp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play