Thẩm Nhất Minh nhìn hai người không nói gì.
Dương Văn Tân nhíu mày, cấu vào Tả Hoan một cái. Tả Hoan nghiến răng nói, “Thẩm Nhất Minh, chú thím hai của tôi vẫn ở trong thôn, ngày nào cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Chuyện này mà không thành, mẹ tôi chắc chắn sẽ sang gây sự với chsu thím hai . Cậu cũng không muốn họ ngày nào cũng bị mẹ tôi làm phiền chứ. Cậu cũng biết tính mẹ tôi rồi, chẳng ai cản được…”
Dương Văn Tân cũng cười, “Đồng chí Tả Đan Đan hiện là cán bộ công xã, nếu ngày nào cũng bị người ta làm phiền không dám ngẩng đầu thì ở công xã cũng bị người ta cười cho. Ngay cả chuyện trong nhà cũng không quản được, thì làm sao làm cán bộ được? Cậu thấy đúng không? Đã là họ hàng thì giúp đỡ lẫn nhau là điều hiển nhiên.”
Thẩm Nhất Minh liếc nhìn hai người, khẽ mỉm cười, “Họ hàng giúp đỡ lẫn nhau là điều hiển nhiên. Nhưng chúng ta hãy tạm gác chuyện tôi có giúp được hay không đã… Chúng ta có phải họ hàng không?”
Sắc mặt Dương Văn Tân khẽ biến. Tả Hoan vội nói, “Là họ hàng mà. Thầy Dương sắp kết hôn với tôi rồi.”
“Nhưng không phải vẫn chưa kết hôn sao?” Thẩm Nhất Minh nhíu mày, “Tôi cũng từng thấy không ít chuyện về thành rồi bỏ rơi người yêu ở nông thôn. Các cậu chưa đăng ký kết hôn, tôi không có tâm trạng giúp người khác. Nếu không, hôm nay đưa người này đến nói là họ hàng, ngày mai lại đưa người khác đến nói là họ hàng…”
“Thẩm Nhất Minh, lời này của cậu có ý gì? Tả Hoan tôi đâu phải là người như vậy,” Tả Hoan kích động nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT