Tả Đan Đan lại nhìn Từ Đại Bằng nói, "Từ Đại Bằng, anh tìm người yêu từ khi nào mà tôi chẳng nghe anh nói gì vậy?" Công xã có lớn đâu, cô thường xuyên qua lại đó, nếu thật sự có người yêu sao cô lại không biết?
Từ Đại Bằng cũng đã hoàn hồn, vẻ mặt buồn bực, "Tôi cũng thấy lạ, tôi có người yêu từ bao giờ? Câu nói của chú Đại Thành làm cháu giật mình đấy. Chú Đại Thành, cháu không phải loại phụ bạc người yêu để về thành đâu nhé."
"... Thật sự không có người yêu sao?" Tả Đại Thành sững sờ, vậy sao Nhất Minh lại nói... À, hình như Nhất Minh cũng chưa nói Từ Đại Bằng có người yêu, chỉ nói là có người ở công xã đang chờ anh. Ôi trời, hiểu lầm quá lớn rồi.
"Không sao, không sao, lần trước cậu đi nhà máy than ở trấn trên, tôi hiểu lầm lời của Nhất Minh thôi, hiểu lầm cả. Tôi uống một ly." Tả Đại Thành ngượng ngùng vội vã cụng ly với Từ Đại Bằng. Trong lòng ông nghĩ, hiểu lầm này thật tốt, nếu không hiểu lầm thì ông đã làm mối cho Đại Bằng và Đan Đan rồi, vậy thì đâu còn chuyện của Nhất Minh nữa. Xem ra vẫn là Nhất Minh và Đan Đan có duyên phận.
Từ Đại Bằng xua tay, cười nói, "Chỉ là hiểu lầm thôi mà, không sao. Nào, chú Đại Thành, cháu xin một ly." Anh cụng ly với Tả Đại Thành rồi uống một ngụm rượu.
Tả Đan Đan liếc nhìn hai người, khóe miệng cong lên. Hiểu lầm gì cơ chứ, tên cáo già Thẩm Nhất Minh có "thất khiếu linh lung tâm" mà nói chuyện không rõ ràng sao? Trừ phi là cố ý không nói rõ.
Còn vì sao lại muốn ba cô nghĩ rằng Từ Đại Bằng có người yêu, chẳng phải vì hắn có ý đồ từ sớm rồi sao. Hóa ra đã có ý đồ từ lâu mà cứ kìm nén không nói, còn chơi trò tâm lý với cô. Đúng là một con cáo già thâm hiểm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT