“Khụ khụ khụ, Thẩm Nhất Minh, anh sao lại nói mơ ngủ thế. Em đang yên đang lành ở thôn, đi thành phố làm gì?” Tả Đan Đan lập tức ngồi thẳng dậy nhìn Thẩm Nhất Minh.
Thẩm Nhất Minh nhìn cô, nghiêm túc nói, "Trong thành có đồ ăn ngon, có chỗ chơi vui, có thể đi xem phim, có thể mua quần áo đẹp." Và còn có anh.
“Ai thèm chứ.” Tả Đan Đan xua xua tay. Cô cảm thấy cuộc sống hiện tại khá tốt. Phong cảnh đồng quê yên bình biết bao. Quan trọng là cô thừa biết Thẩm Nhất Minh đang có ý đồ gì. Cô sẽ không tự chui đầu vào bẫy. Sau này nếu có vào thành, đó cũng là nhờ thi đại học. Chứ không phải chạy theo Thẩm Nhất Minh.
Thấy Tả Đan Đan có vẻ không mặn mà gì, Thẩm Nhất Minh trong lòng có chút buồn. Việc đưa Tả Đan Đan lên thành phố và sắp xếp cho cô một công việc tốt đòi hỏi anh phải tốn rất nhiều công sức, nhưng vì cô, anh rất sẵn lòng. Vấn đề là Tả Đan Đan lại không muốn.
Thấy Thẩm Nhất Minh không nói gì, lại còn mặt sụ xuống, Tả Đan Đan cảm thấy có lẽ mình vừa dội một gáo nước lạnh vào anh. Nghĩ lại, một người không có quyền thế như anh, mà lại có quyết tâm lớn đến thế để đưa cô, một cô gái nông thôn, lên thành phố. Cô không ủng hộ mà còn từ chối, có phải cô nên tỏ ra áy náy một chút không nhỉ?
Thế là cô đưa tay véo véo vào bàn tay của Thẩm Nhất Minh, "Khụ khụ, em cũng không phải không muốn vào thành, chủ yếu là muốn ở lại với bố mẹ. Thằng Thông không ở nhà, nếu em cũng đi thì họ sẽ cô đơn và buồn biết bao."
Thẩm Nhất Minh liền thuận tay nắm lấy tay cô, đặt lên miệng hôn một cái, "Anh cũng cô đơn và buồn đây."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT