Tả Đan Đan tức đến không muốn nói chuyện với anh ta nữa, quyết định tan tầm sẽ đi tìm lão đội trưởng để xin đổi chỗ làm, cô thực sự không muốn làm chung một mảnh ruộng với Thẩm Nhất Minh. Nhìn thấy anh ta là lại tức. Nếu như trước kia, bảo cô hẹn hò với người như thế này... Cô đảm bảo sẽ tát cho một chậu nước vào mặt.
Cuối cùng cũng tới giờ tan tầm buổi trưa, hai người đi đến chỗ lão đội trưởng để ghi công. Đôi mắt già nua của Tả Thủy Sinh cứ đảo đi đảo lại nhìn hai người. Nhất Minh đã nói với ông chuyện lần này không về thành. Hôm nay nhìn thấy anh ta và Tả Đan Đan ở cùng nhau. Quả thực, hẹn hò với không hẹn hò, khác nhau vẫn rất lớn. Dù tình cảm thế nào, nhưng cái bản chất vẫn khác so với lúc chưa hẹn hò.
“Đan Đan à, Nhất Minh là một đứa trẻ tốt,” Tả Thủy Sinh thở dài nói.
Tả Đan Đan thấy khó hiểu, sao lại nói với cô câu này. Thẩm Nhất Minh là đứa trẻ tốt, còn cô thì là đứa trẻ hư à? Cứ như thể cô đang bắt nạt Thẩm Nhất Minh vậy.
Thẩm Nhất Minh lập tức nói, “Đan Đan cũng là đứa trẻ tốt.”
“Hai đứa đều là đứa trẻ tốt.” Tả Thủy Sinh lại nói thêm một câu.
Tả Đan Đan cảm thấy lời này nghe miễn cưỡng làm sao. May sao có người đến tìm Tả Thủy Sinh để ghi công, cuối cùng cô cũng không cần nghe ông ấy khen người nữa, vội vàng chạy sang một bên. Nhìn thấy Thẩm Nhất Minh phủi bụi trên người, chuẩn bị đi, Tả Đan Đan liền nói, “Trước không phải nói là phải đợi Lý Hồng Binh sao, nên nói nhanh thì nói cho rõ, đừng để lại phiền phức.” Ai mà muốn cả ngày nghe người ta lải nhải chứ. Giọng của Lý Hồng Binh thật sự không dễ nghe chút nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT