Vừa bước ra khỏi vườn trái cây, Tả Đan Đan theo bản năng nhìn quanh xem có ai không, rồi mới rời khỏi khu rừng đi về nhà.

Về đến nhà cũng đã hơn 3 giờ chiều. Mọi người trong nhà đều đi làm, chỉ có Từ Phượng Hà và Tả Hoan ở nhà. Tả Đan Đan thầm nghĩ, trong cái thôn Tả Gia này, ngoài cô là "bệnh nhân", thì mẹ con họ là nhàn rỗi nhất. Hơn nữa, không phải chỉ nhàn rỗi nhất thời, mà là lúc nào cũng thế.

Trong thời đại sôi nổi này, có thể nhàn rỗi như vậy thật không dễ chút nào. Tả Đan Đan không hiểu vì sao Bà nội Tả lại dung túng gia đình bác cả đến thế.

Phải biết rằng, dù xuất thân của Lý Huệ không tốt nhưng cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Tả lại là con trai của Lý Huệ. Theo quan niệm lúc bấy giờ, chẳng phải nên "mẫu bằng tử quý" sao?

Thế nhưng, hiện tại em trai của nguyên chủ đúng là đang đi học ở huyện, nhưng địa vị của Lý Huệ trong nhà không hề cao, mỗi ngày ngoài làm việc thì cô hầu như không có tiếng nói. Bà nội Tả cũng không biết nghĩ gì.

"Này, Đan Đan, hôm nay em đi đón người, mấy thanh niên trí thức đó trông thế nào? Có phải trông khác với người trong thôn mình không?" Tả Hoan gác chân, nằm nửa người trên giường cắn hạt dưa, vừa nhổ vỏ vừa hỏi.

Tả Đan Đan cầm khăn mặt chuẩn bị ra ngoài múc nước rửa mặt, nghe vậy thì nhướn mày: "Sao lại không giống, ai cũng có một đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng."

"Chị hỏi họ có đẹp hay không cơ mà!" Tả Hoan bực mình cau mày.

"Chị tự đi mà xem, làm sao em biết ai đẹp?" Tả Đan Đan cười nói rồi bưng chậu ra ngoài.

Hỏi người khác mà thái độ thế này, ai muốn hầu hạ thì hầu. Đằng nào cô cũng không chịu cái bực mình vô cớ này.

Hơn nữa, trong số các thanh niên trí thức đó, ngoài Thẩm Nhất Minh trông anh tuấn, còn có cậu Lý Thần Lượng nhìn cũng có chút "chất", còn lại những người khác thì cũng bình thường. Nhưng hai người này, một người nóng nảy, một người nhìn gian xảo, cô không thể nào ưa nổi.

Trong phòng, Tả Hoan tức tối bĩu môi: "Có gì ghê gớm, tôi tự đi xem."

Cũng như mọi ngày, sau khi trời tối thì mọi người trong nhà họ Tả mới đi làm về.

Buổi tối ăn món bí đỏ nấu ngô. Tả Đan Đan vì đã ăn trái cây nên không đói, khi Lý Huệ gắp vào bát cho cô, cô lập tức gắp lại, còn gắp thêm một phần từ bát mình sang bát mẹ. Từ Phượng Hà nhìn cảnh hai mẹ con hiếu thảo thì có chút ghen tị. Cô ta nuôi hai cô con gái, mà chẳng có đứa nào chủ động nhường đồ ăn cho mình.

Cô ta đặt đũa xuống, nhìn Tả bà nội: "Mẹ, giờ thanh niên trí thức đã đến rồi, Đan Đan cũng không có việc gì, có phải nên ra đồng làm việc không?"

Tả Đan Đan đang nghĩ xem khi nào có cơ hội thì cho vợ chồng Lý Huệ ăn chút đồ bổ, nghe thấy Từ Phượng Hà nói vậy, liền cười: "Bác dâu, cháu cũng nghĩ thế. Ngày mai cháu sẽ cùng chị Hoan Hoan ra đồng làm việc."

Trong thời đại này, cô cũng không định lười biếng, nhưng cũng không thể cứ để mình làm quần quật mà có người lại ngồi ăn không.

"Làm gì có chuyện tôi phải đi? Tôi đau bụng, không khỏe," Tả Hoan lập tức la lên.

Quanh năm suốt tháng, cô ta chỉ ra đồng làm việc vào đầu xuân. Ngày thường cô ta không thích ra ngoài. Bây giờ đang vào mùa bận, ra đó thì phải làm không ít việc. Trời nắng thế này thì da bị đen thì sao?

Tả Đan Đan nói: "Em thấy hôm qua chị ăn trứng gà có thấy kêu đau bụng đâu. Em nghĩ thế này, bà nội đã lớn tuổi, mấy ngày nay cũng vất vả rồi, nên để người trẻ đi làm. Bà nội cứ ở nhà nghỉ ngơi." Cô nhìn Bà nội Tả với vẻ hiếu thảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play