Từ Phượng Hà nở một nụ cười tươi, vẻ mặt quan tâm vây quanh Tả Đan Đan xem xét một lượt, rồi miệng thì thào "tấm tắc": "Sao lại ngã thành ra thế này, một cô gái xinh đẹp như vậy mà lỡ bị phá tướng thì phải làm sao? Mẹ con cũng thật là nhẫn tâm, lại để con đi đưa đồ cho nhà đó, chẳng phải hại con sao?"
Vừa nói, bà vừa thở dài, tỏ ra thương xót như thể bất bình thay cho Tả Đan Đan.
Trán Tả Đan Đan giật giật.
Vì đã thừa hưởng toàn bộ ký ức của nguyên chủ, cô nhớ rõ ngọn ngành câu chuyện mà Từ Phượng Hà đang nói.
Mẹ của nguyên chủ, Lý Huệ, theo cách gọi của thời đại này, là một "phần tử giai cấp tư sản phản động". Gia đình họ Lý vốn là dòng dõi thư hương ở tỉnh, dù chỉ là một gia đình bình thường nhưng cũng chịu không ít ảnh hưởng.
Khi đó, cha của Tả Đan Đan, Tả Đại Thành, đang làm thợ mộc học việc ở tỉnh, tình cờ gặp và yêu Lý Huệ. Không biết đã trải qua những gì, nhưng cuối cùng hai người cũng kết hôn. Chuyện này được cả hai gia đình họ Tả và họ Lý đồng ý. Nhà họ Tả nhận được một chút của cải từ họ Lý, còn nhà họ Lý thì mượn cơ hội kết thông gia với nhà họ Tả để "tẩy trắng" bớt thân phận.
Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, sau khi phong trào lớn bắt đầu, tình hình trở nên nghiêm trọng hơn. Ông bà ngoại của Tả Đan Đan, và cả cậu cô đều bị đưa về nông trường cải tạo. Nhà họ Tả cũng bị liên lụy vì có dính dáng đến "phần tử tư sản", đến cả chức đội trưởng sản xuất của chú Tả Đan Đan cũng bị tước.
Cha cô, Tả Đại Thành, là người trọng tình nghĩa, nhất quyết không chịu ly hôn với Lý Huệ. Thậm chí ông còn lén lút tiết kiệm lương thực để tiếp tế cho gia đình họ Lý ở nông trường.
Lần này, nhà họ Lý lại gửi tin về, nói ông ngoại Tả Đan Đan bị bệnh, cần một ít thuốc. Lý Huệ nóng lòng như lửa đốt. Tả Đại Thành thì bị đội sản xuất điều đi xây dựng đồng ruộng, Lý Huệ lại bận với nhiệm vụ khoán ruộng của mình, không còn cách nào khác, đành nhờ Tả Đan Đan lén lút đi đưa thuốc cho nông trường.
Nguyên chủ đã đi đưa thuốc, nhưng trên đường về lại gặp một con chó săn lớn. Hoảng sợ, cô bé chạy không còn biết đường nào, rồi ngã xuống mương.
Theo góc nhìn của Tả Đan Đan, đây chỉ là một tai nạn bất ngờ, ai mà biết giữa đường lại xảy ra chuyện như vậy? Cho dù Lý Huệ có một phần trách nhiệm, thì cũng không phải như lời Từ Phượng Hà nói, rằng Lý Huệ cố tình hại con mình. Rõ ràng, Từ Phượng Hà nói vậy là để châm ngòi mối quan hệ mẹ con họ Lý.
Tả Đan Đan cười nhẹ: “bác cả à, bác nói gì vậy chứ. Mẹ cháu đâu có cố ý hại cháu. Tất cả là do con chó kia làm hại, nó không có ý tốt.”
Nghe Tả Đan Đan nói vậy, Từ Phượng Hà hơi sững sờ, rồi sắc mặt có chút khó coi. Bà cảm thấy câu "con chó đó làm hại" của Tả Đan Đan có ý gì đó ám chỉ.
“Đan Đan à, con đúng là thiện tâm quá. Nếu là Hoan Hoan nhà bác thì chắc chắn đã nhặng xị lên rồi. Con xem, có cô gái nhà ai lại phải chịu khổ như con đâu. Bác và bác trai con thương Hoan Hoan biết nhường nào. Ba mẹ con đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng!”