Từ Phượng Hà cảm thấy mình quá oan ức, quá oan ức. Cô ta sao lại nói bậy, cô ta tận mắt nhìn thấy cơ mà!
Đáng tiếc không có bằng chứng, điều tận mắt thấy cũng trở thành nói bậy.
Khi Tả Thủy Sinh đi rồi, Từ Phượng Hà còn muốn đi tìm xã làm ầm lên, không muốn đi công trường. Nơi đó khổ sở biết bao, ngay cả những người đàn ông trẻ khỏe đi về cũng ốm một trận, cô ta đi liệu có còn mạng không?
Tả Hồng Quân mặt đen xì ngồi trong nhà hút thuốc, thấy cô ta lại định đi gây chuyện, ông ta đập thẳng xuống bàn, "Cô làm ầm lên nữa đi, cô cứ làm ầm lên nữa đi, tôi sẽ ly hôn! Vẫn chưa thấy chuyện trong nhà đủ lớn hay sao, còn muốn làm ầm ĩ đến mức nào nữa?"
Từ Phượng Hà thấy mặt anh ta đen xì, cũng không dám ra cửa. Kể từ hôm đó, Tả Hồng Quân trở nên âm trầm hơn, nhìn cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Bình thường không mở miệng, nhưng hễ đã mở miệng là làm thật.
Trở lại phòng, Từ Phượng Hà khóc với Tả Hoan, "Cuộc sống này không thể sống nổi nữa, Hoan Hoan à, nếu con không cố gắng một chút, cuộc sống của mẹ sao mà qua được đây."
Tả Hoan lại không kiên nhẫn với mẹ, cô ta cảm thấy Từ Phượng Hà đi công trường đồng ruộng cũng tốt, ít nhất không ai bắt cô ta phải đi xem mắt với những người ở thị trấn hay xã. Cô ta không thèm để mắt đến người thị trấn, cô ta để mắt đến Thẩm Nhất Minh. Nếu Thẩm Nhất Minh không được, thì còn có những thanh niên trí thức khác. Nghe nói Lý Thần Lượng kia là con nhà cán bộ lớn, bố mẹ người ta đều làm quan cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT