Ăn xong chiếc bánh, Tả Đan Đan lại lấy từ trong túi ra một quả táo, đưa cho Thẩm Nhất Minh, “Chú Ba tôi mang về đấy.” Có qua có lại mới toại lòng nhau, có ăn thì không thể giấu một mình. Tả Đan Đan cảm thấy mình vẫn là một người có đạo đức.
Thẩm Nhất Minh không khách sáo, nhận lấy và cắn một miếng. “Ngọt.”
Tả Đan Đan thầm nghĩ, tất nhiên là ngọt rồi, táo tự nhiên không ô nhiễm. Cô cũng lấy ra một quả, cắn một miếng. Trên đường đi, chỉ nghe thấy tiếng hai người cắn táo.
Đến trấn, táo cũng ăn xong, bánh nướng cũng hết.
Tả Đan Đan xoa cái bụng căng tròn của mình, thấy con đường đến trấn cũng không xa lắm, vừa ăn vừa uống thế là đến nơi.
Lên xe, Tả Đan Đan thuần thục lấy khăn mặt che mặt. Trong lòng nghĩ, Thẩm Nhất Minh bây giờ ăn mặc tươm tất thế này, lát nữa đến huyện thành thì không biết sẽ tàn tạ thế nào. Con người ta dù có thông minh đến đâu cũng phải cần kinh nghiệm.
Thẩm Nhất Minh dù thông minh đến mấy cũng không thể nghĩ ra được chuyện này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT