Không cần thuốc ức chế? Ý gì đây?
Trong mắt Lâm Không Lộc tràn ngập sự mơ màng, cậu lờ mờ hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt được. Suy nghĩ nhanh chóng bị pheromone làm cho rối loạn.
“Rượu mận xanh...” Cậu dường như ngửi thấy một chút hương rượu mận xanh, mát lạnh, chua ngọt, và lạnh lùng, khiến cậu không nhịn được muốn đến gần.
Lục Từ ghé sát tai cậu, nói: “Tôi muốn đánh dấu tạm thời lên người cậu, nếu đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu. Nếu gật đầu, cậu...” đời này cũng đừng mong chạy thoát.
Lâm Không Lộc đã gần như không thể suy nghĩ, theo bản năng liền gật đầu. Gật đầu xong mới mơ hồ nghĩ: Đánh dấu là gì nhỉ? Hình như là một thiết lập nào đó trong thế giới ABO, đánh dấu tạm thời, chắc vấn đề không lớn...
Đôi mắt Lục Từ đen nhánh như mực, dường như đang kìm nén điều gì đó. Anh nắm lấy gáy thiếu niên, kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Trước khi thiếu niên kịp lộ ra vẻ bất mãn, anh bỗng nhiên hôn lấy cậu.
“Tôi tha thứ cho cậu.” Giọng anh khàn đặc, nụ hôn lại nhẹ nhàng, từ từ phóng thích pheromone để trấn an thiếu niên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play