Vị công tử có vẻ ngoài phong nhã kia nhìn chằm chằm, vẻ mặt quái dị:
“Ngươi chắc chắn đó là bằng hữu của ngươi?”
“Đúng rồi chứ?” – Mai Ý Hoan trừng mắt nhìn hắn – “Ta có nói sai đâu!”
“Không sai, không sai.”
Hai người đồng loạt đứng dậy, lắc đầu lia lịa.
Giang Vô Tứ vẫn giữ cảnh giác, ánh mắt không rời khỏi họ, sợ Mai Ý Hoan bị lừa gạt.
“Xin hỏi hai vị xưng hô thế nào?”
Gã béo lập tức đáp lời:
“Ta là Bàng Tước, còn đây là công tử nhà ta – Quý Phong Tự.”
“Không sai.” – Mai Ý Hoan gật gù, tỏ vẻ tán thưởng.
Quý Phong Tự nghe vậy liền kiêu ngạo hất cằm:
“Chuyện là như vậy đó...”
“Đã là bằng hữu,” – Mai Ý Hoan cười nhẹ, ánh mắt đào hoa long lanh sóng nước – “Vậy Tiểu Tước, nếu ta nhờ ngươi giúp một việc, ngươi sẽ không từ chối chứ? Được không?”
“Được! Được chứ!” – Bàng Tước nhìn sững, ánh mắt ngây dại, gật đầu không ngừng.
Quý Phong Tự ở bên tức đến nỗi hai mắt tóe lửa, nghiến răng nghiến lợi:
“Đồ ngu! Ngốc nghếch! Loại người này ngươi không đối phó nổi đâu! Đừng có mà chết lúc nào cũng chẳng biết!”
Thế nhưng Bàng Tước chỉ biết cười ngây ngô, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ra hiệu của công tử nhà mình.
Mai Ý Hoan cười vô cùng hài lòng, vẫy tay gọi mọi người đi theo:
“Vậy thì tốt, theo ta.”
Chờ đi được một đoạn, Quý Phong Tự liền vung quạt đập lên đầu Bàng Tước:
“Đồ ngốc! Ngươi được cái đầu ngươi hả!”
Bàng Tước nhăn mặt vì đau, lí nhí:
“Nhưng mà...”
Còn chưa kịp nói xong, Quý Phong Tự đã quay lưng bước đi.
Bàng Tước buồn bực nghĩ: Nhưng mà... công tử cũng đâu có hơn gì..
Mấy người đi đến đoạn cuối cùng của con đường lên núi, đồng loạt dừng lại.
Ai nấy đều im lặng – đây là đoạn nguy hiểm nhất. Một khi bước vào mà sơ suất, rất có thể sẽ mất mạng.
“Thấy chưa?” – Mai Ý Hoan chỉ tay – “Chúng ta phải nhanh chóng vượt qua chỗ này.”
Bàng Tước và Quý Phong Tự nuốt nước bọt. Trước mắt họ là một cảnh tượng dữ dội đến đáng sợ:
Bầu trời phủ kín mây đen, sấm sét cuồn cuộn, từng tia chớp như xé rách không gian lao thẳng xuống đất, vang lên những tiếng nổ điếc tai. Mỗi lần sét đánh xuống, cả con đường núi cũng rung chuyển dữ dội, đá vụn trượt dài xuống chân họ.
Trên đường núi, không biết bao nhiêu người đã bị đánh ngã, rồi lại có người liều mạng bò dậy.
Lúc này, Mai Ý Hoan cũng không dám xem nhẹ nữa. Nhưng dù nguy hiểm, con đường sấm sét này – hắn nhất định phải đi qua.
“Hồi nữa Bàng Tước đi trước mở đường với ta. Quý Phong Tự ở giữa, Giang Vô Tứ đi sau cùng.”
Ánh mắt hắn sáng rực, nghiêm túc rút một tấm khiên ra từ không gian, đưa cho Bàng Tước:
“Ngươi mang Đồng Thuẫn này đi đầu.”
“A? Tại sao lại là ta?!”
Bàng Tước chân run lẩy bẩy, líu cả lưỡi:
“Ta... ta không được đâu!”
“Ngươi là người cao nhất ở đây, có thể phát huy được hết tác dụng của Đồng Thuẫn. Phải tin vào bản thân.”
Mai Ý Hoan thở dài – Bàng Tước cao gần hai mét, đúng là có thể che chắn diện tích lớn hơn. Nếu không vì chiều cao này, hắn thật chẳng muốn giao nhiệm vụ quan trọng cho tên ngốc ấy.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả.” – Mai Ý Hoan lạnh giọng cắt ngang – “Ngươi đã đồng ý giúp ta.”
Bàng Tước suýt khóc. Công tử nói đúng quá! Hắn đúng là đồ ngốc, sao lại đi đồng ý cơ chứ?
Quý Phong Tự chỉ biết im lặng, oán thầm trong lòng: Đó, thấy chưa, bị hố rồi! Người xung phong đầu tiên chính là ngươi đấy!
Lúc này, Giang Vô Tứ – từ đầu vẫn lặng im – bỗng ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:
“Để ta đi trước.”
Nhưng chưa để Bàng Tước kịp cảm động, Mai Ý Hoan đã từ chối, vẻ mặt lạnh lẽo:
“Ngươi nhìn xung quanh đi.”
Giang Vô Tứ đảo mắt, mới nhận ra những tu sĩ cùng tiến vào con đường này đang lén nhìn chằm chằm về phía họ.
“Bị phát hiện rồi.” – Mai Ý Hoan liếc mắt một vòng, ánh mắt sắc bén – “Họ đang chờ chúng ta bị thương để ra tay.”
Ban đầu, những người đó còn dè chừng tu vi của Giang Vô Tứ, lại phân tán lẻ tẻ nên không dám manh động. Nhưng bây giờ thì khác – càng gần đỉnh núi, người càng nhiều, cạnh tranh càng gay gắt.
Với họ, Giang Vô Tứ là kình địch, là chướng ngại trên con đường trở thành đệ tử Vân Ảnh Tông. Thay vì bị cướp mất suất, chi bằng liên thủ diệt trừ.
Mai Ý Hoan đã sớm nhận ra điều đó. Hắn luôn rất nhạy bén.
“Vậy làm sao bây giờ?” – Quý Phong Tự lúng túng, rõ ràng chưa từng trải qua tình huống nào như vậy.
“Im lặng, cứ đi tiếp.” – Mai Ý Hoan nhíu mày.
Giang Vô Tứ khẽ dặn:
“Cẩn thận.”
“Ừ.” – Mai Ý Hoan nhìn người kia chững chạc như vậy, bỗng thấy ngứa ngáy trong lòng muốn trêu chọc, nhưng đành nhịn – thời cơ chưa thích hợp.
Cầu thang núi gồ ghề, đất đá đầy rẫy những vết nứt và vết cháy – toàn bộ đều do sấm sét để lại.
Vừa đặt chân lên thềm, cả nhóm liền bị mây sấm bao phủ. May mắn có Đồng Thuẫn chắn trước, bằng không đã bị thương.
Nhưng khổ nỗi – người xung phong là Bàng Tước, phải gánh chịu toàn bộ sét đánh để mở đường.
“Bàng Tước, đừng dừng lại, cứ tiến thẳng!”
Mai Ý Hoan vừa nói vừa lấy ra một sợi dây leo màu xanh đậm từ trong không gian, thuận tay thử độ bền.
“Cẩn thận!” – Giang Vô Tứ biến sắc – “Hai kẻ Kim Đan kỳ đang đến!”
“Đừng phân tâm.” – Mai Ý Hoan hất mạnh dây leo, chuẩn xác trói lấy một kẻ, quăng thẳng xuống núi. Sau đó cổ tay xoay nhẹ, quét luôn cả một nhóm phía sau.
Không chỉ Giang Vô Tứ, ngay cả Bàng Tước và Quý Phong Tự cũng ngây người, không ngờ tên “yếu ớt” kia lại mạnh như vậy!
“Đừng ngây ra đó, đi mau!”
“À, à biết rồi!”
Bàng Tước lật đật nâng Đồng Thuẫn, lạch bạch chạy tiếp.
Cả nhóm tiếp tục leo, vừa tránh sét vừa chống trả kẻ địch truy đuổi phía sau.
Mai Ý Hoan nhìn đám người bám theo không buông, khẽ nhíu mày. Ngước lên trời thấy mây đen thấp ép, trong lòng hắn đã có tính toán.
“Lát nữa dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được dừng lại, nghe chưa?”
“Rõ rồi!” – Bàng Tước lần đầu được giao trách nhiệm, cười hì hì – “Ta nhất định nghe lời!”
Mai Ý Hoan chỉ biết thở dài. Hy vọng thật vậy đi.
Quý Phong Tự vốn hiểu rõ Bàng Tước nhất, muốn nói lại thôi – hắn làm sao nói cho Mai Ý Hoan biết rằng, tên này hoàn toàn không đáng tin?
Mai Ý Hoan đương nhiên cũng đoán được. Nhưng lúc này hắn chẳng còn lựa chọn.
Cả nhóm đội sét leo núi. Mai Ý Hoan quay đầu, mặt trầm xuống:
“Đã vậy thì... đừng trách ta không khách khí.”
Lợi dụng lúc mọi người không chú ý, hắn lặng lẽ khép hai ngón tay trái lại trong tay áo, dẫn lực lôi sau lưng.
Một loạt tiếng sét nổ vang, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi im bặt.
Mai Ý Hoan khẽ hừ trong lòng:
“Lúc ta chơi lôi, chắc các ngươi còn đang chơi... bùn!”
Không phải khoác lác – hắn vốn là dị năng giả hệ Lôi. Trong năm hệ dị năng: lôi, thủy, hỏa, mộc, thổ – thì Lôi hệ là loại hắn thuần thục nhất, càng gặp mưa sấm càng phát huy mạnh.
Dù đã luyện thêm bốn hệ còn lại sau khi tới thế giới này, nhưng về bản lĩnh thật sự, vẫn là Lôi hệ lợi hại nhất.
Hắn không đánh quá nặng tay, nhưng mấy chục đạo sét đồng loạt đánh xuống thì ai mà không chú ý? Dù Vân Ảnh Tông có điều tra, cũng chẳng liên quan đến hắn.
Không còn ai quấy rối, họ nhanh chóng tiến đến hai phần ba đường núi. Nhưng lúc này, tất cả đều đã mệt rã rời, đặc biệt là Mai Ý Hoan và Quý Phong Tự.
Cả hai vốn là con nhà quyền quý, được nuông chiều từ nhỏ, thể lực kém hơn người thường.
Quý Phong Tự đỡ hơn chút – sức khỏe tốt.
Mai Ý Hoan thì gần như kiệt sức, hai chân mềm nhũn như mì sợi, toàn dựa vào Giang Vô Tứ cõng.
Qua nửa canh giờ, cuối cùng họ cũng gần đến đỉnh núi. Ở đây, sấm sét ít dần, không còn dày đặc như phía dưới – tuy vẫn cần đề phòng, nhưng áp lực đã giảm nhiều.
Đặt chân lên đỉnh núi, Mai Ý Hoan bỗng sững lại – hắn thấy một người quen.
[Kí chủ! Kí chủ! Là đệ nhất tiểu đệ – Sở Lâm Nhất!]
Chính là hắn – Sở Lâm Nhất, đang bị mấy người vây đánh, cả mặt bê bết máu, vẫn còn đang chảy xuống. Toàn thân đầy vết thương bỏng cháy, vô cùng thảm hại.
Trong nguyên tác, nhân vật chính gặp Sở Lâm Nhất ở đây, đưa hắn lên núi, rồi bắt đầu cuộc đời không khác gì khôi lỗi, bị nô dịch hoàn toàn.
Mai Ý Hoan hơi do dự. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Sở Lâm Nhất – dù tang thương và tuyệt vọng – hắn hiểu.
Chắc là trong lòng có điều muốn làm, nên hắn mới một mình bò tới tận đây, dù bị đánh, bị sỉ nhục, vẫn không từ bỏ.
Mai Ý Hoan vốn không phải người hay do dự. Một khi đã quyết, hắn sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Hạ ta xuống, ngươi đi giúp hắn.”
Hắn chọc chọc Giang Vô Tứ – người đang cõng mình – cố gắng tỏ ra không quá yếu đuối.
Giang Vô Tứ cau mày:
“Ngươi bảo ta thả ngươi ra, rồi đi cứu hắn?”
Hắn không nghĩ mình là người tốt đến mức ấy – ít nhất cũng phải phân biệt thân – sơ chứ.
“Ừ.” – Mai Ý Hoan gật đầu.
Mục tiêu của hắn là thay thế nhân vật chính – nhưng không phải bằng cách nô dịch người khác để lấy sức mạnh. Nếu để Giang Vô Tứ ra mặt, câu chuyện sẽ đi theo hướng khác. Hắn muốn thay đổi kịch bản.