Phòng ký túc xá mới của Mật Bạch là một căn hộ hai tầng, cả 20 người họ đều sống tại đây. Công ty gọi đây là “tạo điều kiện gắn bó tình cảm”.
Mật Bạch nhìn quanh: tầng một là phòng khách, bếp, phòng ăn, hai nhà vệ sinh công cộng và một phòng bốn người. Trên cửa phòng bốn người có dán tên, nhưng không có tên của Mật Bạch — hiển nhiên phòng cậu ở trên tầng hai.
Trên tầng hai có năm phòng: ba phòng bốn người và hai phòng đôi. Trong đó, trên cửa phòng đôi bên trái có dán tên cậu — Mật Bạch.
Cậu ghi nhớ tên bạn cùng phòng: Dịch Cao Nhã.
Hmm… nghe như là người rất… cao nhã?
Mật Bạch đẩy cửa bước vào, trong phòng có hai giường đơn, một tủ quần áo lớn và hai bàn máy tính. Ngoài ra còn có một nhà vệ sinh riêng. Cậu gật đầu hài lòng, tuy không rộng nhưng đủ tiện nghi.
Sau khi sắp xếp đồ đạc, cậu nằm lên giường, mở web công ty xem video của mình. Hiện tại, video của cậu đứng thứ tư về độ hot.
Cậu nghi ngờ sự phân chia phòng là dựa trên thứ hạng. Quả nhiên, sau khi những người khác dần đến, điều này được chứng minh — những người top 4 đều ở phòng đôi!
Một cậu bé tròn tròn đi qua thấy phòng mở cửa, tò mò thò đầu vào:
“Xin chào?”
Mật Bạch ngồi dậy, đáp lại, “Chào bạn, mình là Mật Bạch.”
Cậu bé ngượng ngùng cười, “Chào, mình là Dịch Cao Nhã, mình là một rapper.”
Mật Bạch sửng sốt, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh kia, đơ ra.
Rapper không phải nên ngầu ngầu à?!
Dịch Cao Nhã thấy một giường đã có đồ, liền đặt ba lô lên giường còn lại, bặm môi nói,
“Mình cũng ở đây.”
Mật Bạch gật đầu không cảm xúc.
Một người im lặng, một người cố tỏ ra cao lãnh, không khí thoáng chốc có chút lúng túng.
Cũng may Mật Bạch đã sống vậy hơn mười ngày nay, nên không thấy khó chịu.
Một lúc sau, Dịch Cao Nhã không nhịn được, hỏi:
“Ờ… cậu bao nhiêu tuổi?”
Mật Bạch nghĩ một chút, “Sắp 12 rồi.”
Sắc mặt Dịch Cao Nhã nhẹ nhõm thấy rõ, hớn hở nói,
“Mình đã 13 rồi! Sau này cậu gọi mình là anh Cao Nhã nhé!”
Nói xong còn thân thiết vỗ vỗ vai Mật Bạch.
Dù gì sau này họ cùng sống, cùng luyện tập — phải làm thân thôi.
Dịch Cao Nhã nhìn gương mặt tinh xảo của Mật Bạch, thấy đứa em này xinh ghê, chỉ là ít nói quá.
Mật Bạch: “…?”
Gọi anh?!
Mật Bạch — linh hồn mười bảy tuổi — nhìn nhóc trước mặt, trên đầu hiện dấu hỏi to tướng.
Cậu giật giật khóe miệng, mặt không đổi sắc nói:
“Được rồi, Cao Nhã.”
Tay Dịch Cao Nhã vỗ vai cậu khựng lại, nhìn em trai xinh đẹp này đầy nghi hoặc.
Sao không gọi là “anh”?
Cậu định nói gì đó thì bên dưới có tiếng gọi tập trung từ nhân viên.
“Đi thôi.” Mật Bạch nắm tay Dịch Cao Nhã kéo xuống lầu.
Cậu biết nhóc này đang nghĩ gì — muốn cậy già bắt cậu gọi “anh” thôi mà?
Cậu hiểu, cậu từng vậy. Nhưng bây giờ khác rồi — cậu đã trưởng thành, không trẻ con như vậy nữa.
Gọi “anh” có gì hay? Cậu giờ toàn bảo người khác gọi “bố” đấy!