Xung quanh đông người như vậy, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhất là khi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cậu.
Các giám khảo thấy Mật Bạch có gương mặt trắng trẻo, môi đỏ răng trắng, trông như một viên bánh trôi tuyết trắng, nên đều mỉm cười thân thiện với cậu và bảo cậu tự giới thiệu một chút.
Mật Bạch chạm vào chiếc micro vừa đội lên đầu, nghiêm túc nói:
“Xin chào mọi người, em tên là Mật Bạch.”
Nói xong thì cậu liền ngậm chặt miệng lại, các giám khảo chờ một hồi, phát hiện hình như cậu thật sự không còn gì để nói nữa, liền cười phá tan bầu không khí:
“Ha ha ha, có vẻ Mật Bạch là một bạn nhỏ khá nhút nhát nhỉ.”
Mật Bạch gật đầu rất nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thầm bổ sung:
Không phải nhút nhát, mà là lạnh lùng.
Giám khảo vừa pha trò bị phản ứng của Mật Bạch làm cho ngơ ra, rồi bật cười:
“Được rồi, bạn nhỏ nhút nhát Mật Bạch đã chuẩn bị xong chưa? Nếu sẵn sàng rồi thì có thể bắt đầu luôn nhé.”
Mật Bạch gật đầu ra hiệu đã chuẩn bị, lùi lại vài bước, tạo dáng sẵn sàng biểu diễn, đồng thời giơ tay làm ký hiệu “ok”, trong lòng thầm niệm:
Kỹ năng “Nam Kha nhất mộng” – kích hoạt, đây là thứ mà cậu vừa tìm mua được trong hệ thống.
Chớp mắt, màu sắc của khung cảnh xung quanh như biến đổi, chuyển thành sắc hồng ngọt ngào.
Trong lòng Mật Bạch bỗng dâng lên một cảm giác ngọt như kem, khiến cậu bất giác khẽ mỉm cười…
Nhân viên điều khiển âm thanh phía sau nhận được tín hiệu từ Mật Bạch liền bật nhạc đệm.
Âm thanh búng tay vang lên.
Ngay khi nghe thấy nhạc, Mật Bạch theo cảm xúc trong tim ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt nhỏ xinh xắn và dễ thương!
Đôi tay bé xíu của cậu hòa theo nhịp nhạc, thân hình bắt đầu chuyển động.
Với một cú xoay người mượt mà, cậu nâng tay chỉnh lại tai nghe, ánh mắt vô tình liếc về phía máy quay.
Khoảnh khắc đó, người quay phim cảm giác như bị “mê hoặc” bởi một đứa trẻ vậy!!
Ngay sau đó, Mật Bạch nở nụ cười thật tươi, đôi môi tròn trĩnh bắt đầu cất lời:
“Nắm bắt thật tốt, thời cơ, để thu hút ánh nhìn.
Thật sự cũng hơi đau đầu,
Nghi ngờ quá nhiều khiến không khí cũng thấy khó chịu…”
Giọng hát trong trẻo của cậu thiếu niên vẫn còn mang theo vị “sữa”, vừa cất lên đã khiến người nghe như chìm trong một làn sóng ngọt ngào.
Vũ đạo đơn giản, nhưng lại cực kỳ dễ chịu khi nhìn, khiến ai cũng bất giác mỉm cười.
“Có quá nhiều điều khó tin,
Vẫn luôn hăng hái không ngừng nghỉ,
Giữ vững tinh thần, nếu có siêu năng lực…
Sẽ khóa chặt cậu lại~”.
Ở nốt cuối cùng, Mật Bạch còn nghịch ngợm nháy mắt về phía trước, khiến mọi người đều cảm thấy như tim bị “đánh cắp”!
Đoạn nhảy ở giữa, Mật Bạch thể hiện trọn vẹn khả năng “quản lý biểu cảm” mà cậu đã luyện cùng chiếc gương nhỏ trong suốt thời gian qua, khiến người ta không kìm được thốt lên:
“Cưng quá!! Tôi chịu không nổi nữa rồi!”
Cuối cùng, cùng với động tác tung hoa, Mật Bạch nhẹ nhàng vung tay thành nửa vòng tròn trên không, rồi buông tay xuống, bản nhạc cũng dần dừng lại.
Cậu cứ đứng đó, rõ ràng chỉ là một cục “bánh bao nhỏ”, thế nhưng lại mang đến một vẻ ưu nhã không thể diễn tả.
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên như mong đợi.
Mật Bạch thở nhẹ, rút khỏi trạng thái “Nam Kha nhất mộng”.
Cậu quay người, lễ phép cúi đầu chào ban giám khảo, môi mím nhẹ, có chút hồi hộp chờ đánh giá.
Một nữ giám khảo mỉm cười nói:
“Đây là một sân khấu rất hoàn chỉnh, khả năng biểu diễn rất tốt, nhưng hát và nhảy cần được rèn luyện thêm, tiếp tục cố gắng nhé!”
Một vị giám khảo khác lật tài liệu trên bàn, hỏi:
“Mật Bạch mới vào công ty được 12 ngày thôi à?”
Mật Bạch nghiêm túc gật đầu.
“Trước đó chưa từng được đào tạo qua?” – Mật Bạch tiếp tục gật đầu.
Vị giám khảo kia cười: “Dũng cảm thật đấy! Cố lên nhé, em nhỏ!”
Mật Bạch nghiêm túc đáp:
“Em sẽ cố gắng!”