Là một người hoàn toàn không quan tâm đến giới giải trí, Củng Sương cảm thấy vô cùng xa lạ với công ty này.

Nhưng bà biết dùng Baidu (Google bản Trung) mà!

Củng Sương dẫn Mật Bạch vào thư phòng, bật máy tính, cẩn thận gõ lên từ khóa “Hoa Thịnh Giải Trí”.

Ban đầu bà còn tưởng đây chỉ là một công ty nhỏ, ai ngờ kết quả hiện ra lại cho thấy đây là một công ty giải trí chính quy, có quy mô rõ ràng!

Hoa Thịnh Giải Trí, được thành lập đã mười sáu năm, chủ yếu phát triển theo mô hình đào tạo nhóm nhạc nam.

Hiện công ty đã cho ra mắt hai nhóm nam, nhóm thứ ba đang trong quá trình chuẩn bị debut.

Ngoài nhóm nhạc, Hoa Thịnh còn có phòng nghệ sĩ cá nhân, nhưng độ nổi tiếng thì kém xa mảng đào tạo nhóm.

Củng Sương sửng sốt, vừa rồi bà còn nghi đây là công ty “ma”, giờ thì bị vả mặt rồi! Mấy nghệ sĩ do công ty đào tạo còn từng xuất hiện trên đài quốc gia cơ mà!

Bà nhớ người gọi điện hôm trước từng nói có thể đưa con đến trụ sở công ty xem thử, mà trụ sở thì đúng thật có thông tin trên Baidu!

Khi Củng Sương đang đọc, Mật Bạch cũng nhìn theo.

Cậu biết hệ thống đã xác nhận đây là người săn tài năng thật, nghĩa là công ty không phải lừa đảo.

Nhưng không ngờ lại là công ty lớn đến vậy!

Mật Bạch sờ sờ khuôn mặt nhỏ của mình, thầm nghĩ: Hồi nhỏ mình đã xinh đến mức độ này rồi à? Đến cả người của công ty lớn cũng để ý đến mình!

“Mẹ ơi, mình đi xem thử nhé?”

Từ nhà đến thành phố C cũng không xa, đi tàu cao tốc chỉ mất hai tiếng, cậu muốn nhanh chóng đến công ty hoàn thành nhiệm vụ nhánh.

Việc luyện tập trong hệ thống không thể tự học mà cần giáo viên chuyên nghiệp. Với hoàn cảnh kinh tế hiện tại, chuyện học ở mấy lớp năng khiếu là không khả thi — chỉ có thể trông chờ Hoa Thịnh giúp mình hoàn thành nhiệm vụ.

Lời của Mật Bạch kéo Củng Sương ra khỏi cơn ngỡ ngàng. Bà lấy lại bình tĩnh, xoa mặt con trai:

“Tiểu Bạch, chuyện này mẹ phải bàn với chú Lục của con một chút, đến lúc đó cả nhà mình cùng đi được không?”

Mật Bạch ngoan ngoãn gật đầu, đáng yêu vô cùng.

Sau khi giải quyết chuyện công ty giải trí, Củng Sương để Mật Bạch ra phòng khách xem hoạt hình, còn bà vào bếp nấu cơm tối.

Tối đến, khi Lục Hồng Tuấn đưa Lục Cận về, bữa tối đã sẵn sàng.

Bà làm hai phần cơm chiên trứng, chia cho hai đứa nhỏ.

Hôm nay Lục Cận bị gọi về sớm, chưa chơi đủ, nên tâm trạng không vui. Cậu ăn nhanh rồi vào phòng giận dỗi.

Lục Hồng Tuấn và Củng Sương nhìn nhau, ánh mắt đầy bất lực.

Mật Bạch ăn xong thì ngoan ngoãn chào mẹ và dượng, rồi cũng về phòng.

Cậu còn chưa nghiên cứu hết hệ thống!

Vừa vào phòng, Mật Bạch đã hỏi:

“Hệ thống, có hiển thị dữ liệu cá nhân không?”

[Đinh! Mở bảng thông tin cá nhân.

Tên: Mật Bạch

Tuổi: 11

Cung hoàng đạo: Thiên Yết (27/10)

Chiều cao: 154

Cân nặng: 78 (46 kg)

Giá trị nhân cách: -11(đạt 100 để mở khóa cửa hàng hệ thống)

Điểm yêu thích: 10(dùng trong phòng luyện tập không gian thời gian)]

Mật Bạch thấy mấy dòng đầu còn bình thường, đến giá trị nhân cách thì mặt đầy dấu hỏi.

Gì vậy? Sao lại âm?!!

[Đinh! Nhân cách hiện tại của ký chủ là “nam thần cao lãnh, cấm dục”. Từ chiều đến giờ, ký chủ đã cười tám lần, làm nũng ba lần — không phù hợp với nhân cách, bị trừ 11 điểm.]

Mật Bạch: “…”

Ơ, không cho người ta cười à?

Mật Bạch tối sầm mặt. Biết vậy chọn A cho rồi! Làm nam sinh tươi sáng cho khỏe!

Cậu bắt đầu tranh luận với hệ thống, tiếc là nói gì nó cũng không lay chuyển. Thậm chí còn tiếp tục trừ 1 điểm.

Lý do: “Nam thần cao lãnh không được lắm lời.”

Mật Bạch: “…”

Cậu có cảm giác có đàn quạ bay qua đầu. Đừng hỏi, hỏi là cạn lời.

Cuối cùng Mật Bạch bất đắc dĩ:

“Vậy lần sau trừ điểm thì nhắc tôi một tiếng được không?”

Chứ cứ trừ thế này, cả đời đừng hòng mở được cửa hàng hệ thống!

[Đinh! Âm thanh nhắc nhở đã mở.]

Mật Bạch gật đầu hài lòng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Tối đó, cậu rửa mặt xong là chuẩn bị đi ngủ.



Mật Bạch nghĩ chắc phải vài hôm nữa mới được đi Hoa Thịnh, ai ngờ sáng hôm sau mẹ đã bảo: “Chuẩn bị đi, trưa lên tàu cao tốc đến thành phố C!”

Sữa suýt nữa phun ra, mắt tròn xoe đầy ngỡ ngàng:

Mẹ ơi! Nhanh vậy luôn hả?!

Củng Sương tỉ mỉ ăn mặc cho Mật Bạch — sơ mi caro xanh, quần lửng trắng, trông tươi sáng dễ thương.

Bà gật gù mãn nguyện: Con mình đúng là đẹp trai thật!

Chuyến này cả nhà đi cùng, kể cả Lục Cận.

Cậu bé mắt to, nhìn Mật Bạch hôm nay đẹp lạ thường, ánh mắt lộ ra chút tò mò.

Dì nói tên xấu xa Mật Bạch này sắp thành đại minh tinh rồi, thật không?

Lục Cận còn nhỏ, chưa hiểu rõ “minh tinh” là gì, chỉ nghe người lớn nói thì cảm nhận được đây là cái gì đó rất lợi hại.

Nhưng người mà mình ghét nhất lại sắp thành “minh tinh”… sao trong lòng thấy lạ lạ?

Mật Bạch thay đồ xong, nhìn mình trong gương cảm thấy… đẹp trai xuất sắc!

Thấy Lục Cận nhìn mình chằm chằm, cậu đắc ý nhướng mày trêu:

“Sao hả? Bị anh đẹp trai làm cho choáng rồi đúng không?”

[Đinh! Nhân cách -1]

Nụ cười của Mật Bạch đông cứng ngay tại chỗ.

Xui xẻo hơn nữa, Lục Cận nghe xong thì nhăn mặt tỏ vẻ chê bai, “Anh mới ngốc!”

Nói xong còn chạy trốn sau lưng ba.

Mật Bạch: “…”

Được rồi, cậu lập tức điều chỉnh ánh mắt, cố gắng biểu hiện mình như một “nam thần cao lãnh”.

Tiếc là khuôn mặt vẫn còn búng ra sữa, chẳng có tí khí chất “cao lãnh cấm dục” nào.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play